Kiều Phương Hạ nhìn theo ánh mắt của anh ấy thì là phát hiện lọ thuốc chống động thai trong túi đã bị lộ ra, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nó cất sau lưng.
Cố Dương Hàn đưa mắt nhìn hộp nhẫn trước mặt, anh ấy cầm nó lên và mở ra.
Kiều Phương Hạ chưa từng chạm vào nó, chiếc nhẫn này vẫn sáng bóng, thậm chí là không có một chút dấu vân tay nào.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng chạm vào nó bởi vì cô không có ý định kết hôn với anh ấy.
Đôi khi Cố Dương Hàn rất ghét sự hiểu chuyện của Kiều Phương Hạ, anh ấy hy vọng cô có thể vì bản thân mình mà ích kỷ một lần. Chỉ cần cô muốn anh ấy giúp đỡ thì cho dù phải nhảy vào biển lửa anh ấy cũng rất vui lòng.
Nhưng Kiều Phương Hạ lại vô cùng tỉnh táo, nhất là sau khi biết tình cảm của anh ấy dành cho cô, cô không bao giờ nhờ anh ấy bất cứ điều nữa. Ngay cả một
yêu cầu nhỏ cũng không.
Kiều Phương Hạ đối với Cố Dương Hàn rõ ràng như vậy là bởi vì cô sợ anh ấy sẽ tiếp tục lún sâu vào mình.
“Em xin lỗi” Kiều Phương Hạ thấy Cố Dương Hàn không nói gì thì ngập ngừng buông lời xin lỗi.
Cố Dương Hàn vẫn tiếp tục yên lặng, anh ấy bình tĩnh lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, sau đó tháo sợi dây chuyền mình đang đeo ở cổ, cho chiếc nhẫn vào giữa và đeo lên.
Cố Dương Hàn nhàn nhạt đáp: "Em không làm gì sai cả, tại sao phải xin lỗi?"
Kiều Phương Hạ biết rằng mình không làm gì sai, nhưng cô sợ rằng Cố Dương Hàn cảm thấy khó chịu, vì vậy cô đã xin lỗi anh ấy.
Cố Dương Hàn thản nhiên ném chiếc hộp gấm vào thùng rác trong góc, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh hơn, anh ấy cười nói với Kiều Phương Hạ: "Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn tối thôi."
Kiều Phương Hạ im lặng gật đầu.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa để thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong.
“Anh đi gọi Ninh Nguyệt vào” Cổ Dương Hàn nói.
Kiều Phương Hạ thấy anh ấy đứng dậy đi ra ngoài thì trong lòng có chút khó chịu không thể giải thích được. Khi Cố Dương Hàn bước đi, chân phải và chân trái của anh ấy không cân nhau, có lẽ trước đây đã bị thương.
Cô đang đợi Cố Dương Hàn trở lại để hỏi thăm vết thương trên chân thì ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói lo lắng: "Ninh Nguyệt."
Kiều Phương Hạ bị choáng váng, cô vội vàng đứng dậy và chạy về hướng của sân chơi.