Mẹ nói cái gì thì là cái đó, lời mẹ nói nhất định là đúng.
Đình Trung lập tức cúi đầu nhìn con cua của mình, đột nhiên tủi thân nhìn Kiều Phương Hạ tố cáo: “Mẹ ơi, vừa nãy mấy bạn nói, con cua của con hai ngày nữa là sẽ chết! Sẽ chết hả mẹ?” .
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhưng mà con cua của con có thể ăn, chó nhỏ của mấy bạn không thể ăn được. Hơn nữa con có hai mươi con cua, mấy bạn chỉ có một con chó”
Đôi mắt nhỏ của Đình Trung tức khắc liền sáng rực lên, cảm thấy Kiều Phương Hạ nói rất đúng.
ít nhất theo số lượng mà nói, cậu bé đã thắng rồi!
Lập tức xoay người kiêu căng, cùng với mấy bạn nhỏ khác khoe khoang cậu bé có tới hai mươi con cua.
Dì của nhà Phó Viễn Hạo từ phòng bếp đi ra, hỏi Kiều Phương Hạ: “Mợ chủ, trưa nay chúng ta hấp mấy con cua đây? Tám con đủ rồi chứ?”
Đình Trung ngoảnh lại liếc nhìn bọn họ.
Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho dì đừng lên tiếng.
Chờ cho Đình Trung vui vẻ chạy đi rồi, mới nhỏ tiếng nói: “Hấp mười hai con, Phó Thành Đô trở về rồi”.
Đắn đo một lát, lại căn dặn: “Bữa trưa hôm nay sau cỡ tầm một tiếng nữa rồi chuẩn bị, chờ bọn họ cãi nhau xong rồi nói”
Triệu Mai Hoàng nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài xa rồi, cố gắng rút tay mình lại từ trong tay của Phó Thành Đô, xoay người muốn đi.
Phó Thành Đô lại một lần nữa giữ lấy cô, kéo cô trở lại dựa vào một bên kệ hoa.
“Anh buông tôi ra!” Triều Mai Hoàng trầm giọng nói.
“Anh xin lỗi” Phó Thành Đô giọng khàn khàn trả lời.
Chẳng những không buông ra, mà còn trực tiếp cúi đầu xuống dừng lại ở môi cô.
“Đừng... Triêu Mai Hoàng không ngờ tới anh sẽ hôn cô, hai tay bị anh cầm, có phần trở tay không kịp.
Râu của anh cũng không biết là mấy ngày rồi chưa cao, cọ vào cô vừa ngứa vừa đau.
Phó Thành Đô không biết hôn như thế nào, cách thứ giữ lấy cô qua loa mà thô bạo, Triệu Mai Hoàng bị ăn cắn đến thở cũng không được, không dễ dàng gì giãy giụa ra khỏi môi của anh, chỉ cảm thấy miệng vừa nóng vừa sưng.
“Anh không biết xấu hổ!” Cô hung hăng tát một cái sầm vào khuôn mặt của Phó Thành Đô.
Phó Thành Đô bị cô tát cho một cái lệch qua một bên, nhưng không buồn bực, chỉ là anh đang giữ lấy cổ của cô, nhìn chằm chằm đôi môi mê người của cô, thở phì phò thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, lúc trước đồng ý với em rồi, không thể không làm được”
Dứt lời, anh lại tiến sát gần cô.