Tầm mắt của Kiều Phương Hạ chậm rãi quét qua mỗi một tấc của căn gác, ngây ngẩn cả người.
Đây rõ ràng là đang thay đổi căn phòng ngắm sao của Đình Trung thành một căn phòng trẻ em, hơn nữa còn là phòng công chúa.
Toàn bộ căn phòng là tông màu lòng đỏ trứng nhẹ nhàng và xanh dương nhạt. Cái giường nhỏ màu hồng phấn. Cái lều nhỏ trên giường treo đầy tua bằng vàng bạc, trên đó có treo những ngôi sao và mặt trăng.
Bởi vì hôm nay trời nhiều mây cho nên trong phòng không sáng lắm. Trong bóng tối không được chiếu sáng ở góc trên của đầu có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ có ánh sáng chói lọi.
Trên bàn trang điểm nhỏ có đặt một quả cầu pha lê.
Kiều Phương Hạ chậm rãi đi về phía bàn trang điểm, cầm lấy quả cầu pha lê lên và nhìn lướt qua. Cô nhớ rằng đây là món quà sinh nhật mà cô tặng cho Lê Đình Tuấn khi cô chưa rời khỏi nước Anh Phương nhiều năm trước.
Bởi vì nó rất đắt, còn đắt hơn cả quả cầu pha lê trong cửa hàng quà tặng bình thường, lại là phiên bản đồng thương hiệu giới hạn, nên Kiều Phương Hạ nhớ rất rõ.
Cô vẫn còn nhớ nhiều năm trước, khi cô cẩn thận đưa quả cầu pha lê đã đóng gói vào tay anh, lúc đó Lê Đình Tuấn liếc qua hộp bao bì trong suốt, tỏ vẻ chê bai cô thật ngây thơ, sau đó tùy tiện đặt nó sang một bên.
Tuy nhiên, đây là món quà tốt nhất mà Kiều Phương Hạ có thể tặng cho anh vào thời điểm đó, bởi vì ánh mắt đó của Lệ Đình Tuấn, cô đã rất buồn rầu trong suốt một thời gian dài, tự hỏi liệu Lệ Đình Tuấn có chê cô ghét cô không.
Thật không ngờ, vậy mà anh vẫn giữ nó, đã thế lại còn bảo quản tốt như vậy.
"Đây là điều bất ngờ mà cậu Hai vốn dĩ định tặng cho mợ chủ.." Phía sau, bà Trần cắm hoa xong, quay lại thấy Kiều Phương Hạ đang đứng trong căn phòng áp mái, bước tới cửa và nhẹ giọng nói với cô.
Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng vuốt ve quả cầu pha lê, không lên tiếng.
“Đứa bé mất rồi, cậu Hai đau khổ hơn ai hết.” Bà Trần khẽ thở dài: “Mấy ngày hôm trước cậu ấy mới trở về một chuyến, ngồi yên lặng một mình trong phòng rất lâu.”
"Có thể sai lầm lần này của cậu ấy thực sự khó có thể tha thứ, nhưng cậu ấy thực sự đã hối hận, cậu ấy sẽ sửa chữa"
Nói xong, ánh mắt bà Trần lại rơi vào quả cầu pha lê, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Trước đó, quả cầu pha lê này đã bị Kiều Diệp Ngọc làm hỏng rồi, nói có thể sửa chữa quả cầu này rất ít. Cậu Hai đích thân chạy đi tìm rất nhiều nơi, tốn rất nhiều công sức mới có thể làm cho nó khôi phục như lúc ban đầu."