“Kiều Phương Hạ mày thả tao ra!” Kiều Diệp Ngọc làm càn thoải mái hét to lên.
Sau đó lại nhìn những người bảo họ nhà họ Lệ đang thờ ơ đứng xung quanh: “Các người còn không bắt cô ta đi?”
Vừa dứt lời, Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đẩy Kiều Diệp Ngọc ra xa vài bước.
Lệ Quốc Chiến thích nhất là dáng vẻ đội mũ của cô, nói rằng lúc cô đội mũ rất dễ thương, thích cô sạch sẽ ngăn nắp, nói một cô bé gái thì phải như vậy, vì vậy, cô sẽ không để cho Kiều Diệp Ngọc làm bẩn cô dù chỉ một chút.
Chân Kiều Diệp Ngọc vẫn còn đang khập khiễng, bị cô đẩy một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Kiều Phương Hạ không để ý đến cô ta, bước đến con sư tử nhỏ bằng đá trước cửa, đặt bó hoa trên tay ở bên cạnh con sư tử.
Cửa cũng chưa bước vào, cô quỳ xuống đối diện với bức di ảnh trắng đen của Lệ Quốc Chiến ở ngoài cửa lớn.
Trên lầu nghe được tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, Lệ Kiến Đình đang bàn bạc công việc lập tức xuống lầu, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang quỳ ngoài cửa, hai mắt ông ta đen lại, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Người bên cạnh vội vàng đỡ lấy Lệ Kiến Đình: “Ông cụ! Ông cẩn thận thân thể!”
Một lúc sau Lệ Kiến Đình mới lấy hơi lại được, nâng cây gậy lên chỉ vào Kiều Phương Hạ: “Cô cút khỏi đây cho tôi!”
Kiều Phương Hạ theo quy củ, dập đầu lạy ba cái trước di
ảnh của Lệ Quốc Chiến. Sau đó lập tức hơi khom người về phía Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng nói: “Vâng, bây giờ cháu đi”
Cô vốn không phải đến đây để gây rối, chỉ là cô muốn cúi đầu lạy Lệ Quốc Chiến ở trước cửa mấy cái, nói với ông ta một câu xin lỗi, để ông ta phải thất vọng rồi.
Dù ngôi nhà có cahs âm tốt đến đâu, Lê Đình Tuấn cũng nghe được tiếng thét của Kiều Diệp Ngọc.
Anh thấp giọng nói với khách: “Xin lỗi, chờ tôi một chút.”
Anh đứng dậy bước ra ngoài cửa, trong chớp mắt thấy được Kiều Phương Hạ, anh không nhịn được mà nhíu mày, lập ức bước nhanh đến trước Kiều Phương Hạ, bình tĩnh bảo vệ cô, trầm giọng hỏi: “Ai cho phép em đến đây?”
Kiều Phương Hạ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lê Đình Tuấn, mở miệng nhẹ giọng trả lời: “Tôi xem tin tức rồi”
“Tôi không biết ba..
“Cô gọi ai là ba?” Lệ Kiến Đình bị kích động khiến đôi mắt đen lại, run rẩy hỏi vặn lại.
Kiều Phương Hạ nhìn Lệ Kiến Đình không lên tiếng. “Mau cút đi” Lệ Kiến Đình thấp giọng nói với cô.
Kiều Phương Hạ khẽ cong khóe miệng, lại nhìn về phía ông ta, viền mắt đỏ lên ngập ngừng đồng ý: “Cháu xin lỗi”
Cô thật sự không muốn làm cho người nhà họ Lệ giận dữ, cô biết bản thân và An Phương Diệp là người có tội với nhà họ Lệ, cô thậm chí không dám vào nhà quấy rầy Lệ Quốc Chiến, chỉ muốn đứng ở ngoài cửa tiễn Lệ Quốc Chiến một đoạn đường cuối cùng.