Cô thoáng liếc mắt nhìn về phía Chu Thoại My, thấy đối phương im lặng nâng cốc uống. Đường Nguyên Khiết Đan khó chịu lẩm bẩm.
“Thật chẳng hiểu nổi chị. Chúng ta không sai, tại sao phải nhường chứ?”
“Tránh cho chị Vận khó xử. Lí do mà chúng ta được tham gia chương trình này, em quên rồi sao?”
Hơn nữa tính tình Chu Thoại My rất dễ dỗ dành, chỉ cần nhường đổi phương vài phần là được. Nếu như khó đối phó thì Chu Thoại My đã không chấp nhận cốc cà phê ban nãy rồi. Hà Vận cố tình để trong thời gian cho mọi người có cơ hội nói chuyện, dự định tạo thêm vài cảnh quay mới mě.
Đoojtj nhiên một khách mời nam chủ động đến gần Kiều Phương Hạ, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Cô khẽ liếc mắt nhìn đối phương, người đàn ông liền mỉm cười xem như chào hỏi. Đường Nguyên Khiết Đan vừa nhìn thấy liền tắt điện thoại, dùng ánh mắt điên cuồng giao tiếp với Kiều Phương Hạ, âm thầm ra hiệu.
Trên mặt Đường Nguyên Khiết Đan viết rõ bốn chữ [Tôi thích anh ấy khiến Kiều Phương Hạ chợt nhớ ra cô từng nói thích một khách mời nam, hóa ra là người này.
“Chị nhớ em chứ?”
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Nhỏ hơn chị một tháng
Đối phương nghiêng đầu nở nụ cười, trông đặc biệt chói mắt. Kiều Phương Hạ cau mày suy nghĩ, đáng tiếc nhớ không nổi tên đầy đủ.
“Cậu tên là Ty..”
Ty Hoàng Nam. Vừa hoàn thành xong chương trình học ở nước ngoài, sinh viên ngành khoa học kĩ thuật”
Ty Hoàng Nam vừa giới thiệu, Kiều Phương Hạ liền nhớ ra. Đối phương vẫn kiên trì bắt chuyện với cô.
“Ban nãy em chọn chị đấy.”
“Ngại quá, tôi không có chọn cậu”
Kiều Phương Hạ nhìn thấy đôi mắt Ty Hoàng Nam lấp lánh, thấp giọng thú nhận. Ban nãy cô không chọn bất kì ai cả, hai phiếu trống đều thuộc về cô. Thiếu niên nhún vai, cho rằng chuyện này chẳng to tát gì.