Chiều nay Hứa Phi Phàm ở tiền sảnh nghe thấy Lê Đình Tuấn gọi điện thoại, sau đó lại suy ngẫm một chút, mơ hồ đoán được vài phần, có thể là Lê Đình Tuấn muốn nhân cơ hội hôm nay để cầu hôn Kiều Phương Hạ, cho nên anh ta mới nói cho Cố Dương Hàn.
Kiều Phương Hạ nhíu mày nhìn bọn họ, mấp máy môi, rồi nhỏ giọng gặng hỏi Hứa Phi Phàm: “Chuyện này là sao?”
Hứa Phi Phàm lau máu mũi, không nói gì.
Hứa Phi Phàm thừa nhận, lửa giận trong người Lê Đình Tuấn càng tăng thêm.
Lại đấm cho anh ta một cái, khi nắm đấm sắp rơi vào mặt Hứa Phi Phàm, thì Mạn Mạn bị đánh thức đang dụi mắt bước ra ngoài cửa, nhìn thấy Hứa Phi Phàm bị cho ăn đòn, sợ đến mức nhảy bổ vào người anh.
Kiều Phương Hạ vừa lúc nhìn thấy, trong chớp mắt cô lao đến đứng ngăn giữa Hứa Phi Phàm và Lê Đình Tuấn, duỗi tay ôm lấy Mạn Phi vào trong lòng.
Nắm đấm của Lê Đình Tuấn chí cách Kiều Phương Hạ có mấy cm, không kịp thu tay đột nhiên chuyển hướng đập vào tường.
Kiều Phương Hạ cứng rắn nhìn nắm đấm của Lê Đình Tuấn đánh vào trên tường, phát ra một tiếng động vang dội, khiến cho cô không nhịn được mà run rẩy.
Mạn Phi được cô ôm vào lòng, sợ đến mức khóc ngất, Kiều Phương Hạ ôm lấy đứa bé, vừa nghĩ mà thấy sợ, cô thở hổn hển.
Cô tỉnh táo lại, duỗi tay mạnh mẽ lôi kéo tay của Hứa Phi Phàm, không cho anh ta tiếp tục giương oai, cô đứng dậy đẩy Mạn Phi nằm vào trong lòng anh.
Khí thế trên người Lê Đình Tuấn càng âm trầm hơn, lẳng lặng nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ xoay người lại, đứng chắn trước người Hứa Phi Phàm và Mạn Phi, mắt đối mắt, mấy giây sau, cô nhíu mày nhắc nhở: “Lệ Đình Tuấn, đủ rồi.”
Đây là chuyện riêng của hai người họ, anh có trút giận lên đầu Hứa Phi Phàm cũng không thể giải quyết được gì.
Lê Đình Tuấn nhìn cô, lại hướng mắt nhìn ra Hứa Phi Phàm trốn sau lưng cô, không nhịn được mà bật cười tự giễu cho bản thân.
Hóa ra, trong lòng Kiều Phương Hạ, bất kỳ ai đều quan trọng hơn anh.
Vết thương chưa kết vỏ trên mu bàn tay anh, lại tiếp tục rách toét ra, máu me chảy ra, từ từ chảy thành giọt, rơi xuống mặt đất.
Anh gắt gao nắm chặt nắm đấm, cuối cùng ngước mắt nhìn Kiều Phương Hạ, không nói câu gì, chỉ lặng lẽ xoay người quay về phòng.
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng khóc lí nhí của Mạn Phi, nhìn thấy Lê Đình Tuấn trở tay đóng cửa, cô cắn chặt đôi môi.
CD>
Sau đó mới quay lại bể Mạn Phi đang nằm trong lòng Hứa Phi Phàm lên, bế đứa bé đi về giường ngủ, dỗ một lúc lâu sau Mạn Phi mới mang theo nỗi sợ hãi chìm vào giấc ngủ.