Giữa trưa hôm qua Kiều Phương Hạ gọi điện thoại nói với Đường Nguyễn Khiết Đan, cô đã nghĩ kĩ, dù thế nào thì đứa bé cũng vô tội, hơn nữa hôm qua là sinh nhật của Lê Đình Tuấn nên cô định hủy cuộc phẫu thuật.
Thật ra Đường Nguyên Khiết Đan cũng không đành lòng để Kiều Phương Hạ cứ bỏ đứa trẻ như vậy, nhưng cô ấy cũng không muốn can thiệp vào suy nghĩ của bản thân Kiều Phương Hạ, nên khi nghe cô nói không bỏ, tảng đá lớn trong lòng mới được đặt xuống.
Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ tới, Kiều Phương Hạ không bỏ đứa bé nhưng Lê Đình Tuấn lại hại chết con của bọn họ.
Lúc Kiều Phương Hạ mới vừa biết mình mang thai thì khẩn trương, tay chân luống cuống, sau đó lại mừng như điên, kế đến là thất vọng đến tuyệt vọng, toàn bộ quá trình đó Đường Nguyên Khiết Đan đều chứng kiến, Tô Minh Nguyệt kích động Kiều Phương Hạ cũng chịu đựng được, cô ấy cho rằng sẽ không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Đây là lần thứ hai Kiều Phương Hạ vì Lê Đình Tuần sinh non.
Đường Nguyên Khiết Đan chỉ vào Lê Đình Tuấn, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: "Tên khốn nhà anh hiểu cho rõ, tôi với mẹ tôi đến đây không phải vì anh yêu cầu chúng tôi đến mà là chúng tôi đau lòng vì chị ấy"
"Anh là loại người đã máu lạnh lại còn tự xem mình là cái rốn của vũ trụ, đưa trẻ không còn là đáng đời anh, vì anh vốn không xứng được Phương Hạ tha thứ."
"Chẳng lẽ anh không biết, anh tiếp tục ở lại đây chỉ khiến chị ấy càng khổ sở
càng tuyệt vọng hơn sao? Cho nên anh ở đây là muốn diễn cái nét nặng tình cho ai xem?"
Lệ Đình Tuấn mím chặt môi mỏng, rũ mắt nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan, đáy mắt dậy lên chút nóng nảy cùng hung ác nham hiểm.
“Vậy nên, cô vẫn thường ở sau lưng tôi, bàn tán về tôi trước mặt cô ấy như vậy.”
Anh nhẹ giọng hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.
“Có phải như vậy hay không thì đã sao? Tôi không sợ anh, anh muốn đánh thì đánh, dù gì thì tôi cũng không mang thai” Đường Nguyên Khiết Đan cười lạnh nói.
Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Đường Nguyên Khiết Đan, nhẹ nhàng nói: “Nếu như không phải vì nể mặt Thẩm Viên Quân”
“Không cần”
Đường Nguyên Khiết Đan cả đời này cũng chưa bao giờ cứng cỏi như lúc này, nhướng mày nhìn anh một cách thờ ơ.
Cô ấy chỉ mong rằng qua lần này Kiều Phương Hạ có thể hiểu nên hay không nên rời xa Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan, một lúc lâu sau ánh mắt bình tĩnh trở lại.