Lệ Đình Tuấn đứng ở trước sân một mình, nhìn thấy cách đó không xa có một nhà kính. Khi Lệ Quốc Chiến còn sống không có thời gian rảnh để chăm sóc hoa cỏ, sau này lại gặp chuyện không mau, người làm vườn trong nhà kính cũng mệt nhoài, hoa được trồng cũng ngày càng không được như mong muốn, rất nhiều cây đã bị héo chết.
Mấy tháng nay Lệ Đình Tuấn rất ít khi trở về, khi trở về thì cũng không có chú ý nhiều tới nhà kính, vừa nhìn như thế, cỏ dại ở bên trong đã mọc thành bụi, nụ hoa cũng không còn nữa, tất cả đều héo rũ. Ngẩn ngơ một lúc, dường như lại có thể nhìn thấy hình bóng cao lớn của Lệ Quốc Chiến xuyên qua đó, phía sau còn có một hình bóng nho nhỏ đi theo.
“Phương Hạ thích loài hoa nào nhất?” Lệ Quốc Chiến dịu dàng hỏi.
“Phương Hạ không thích hoa, Phương Hạ chỉ thích ba thôi.
Lê Đình Tuấn nhằm chặt mắt lại, tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương. Sau một lúc, lấy điện thoại đi ra ngoài gọi điện.
“Cô ấy vẫn còn ở nhà họ Hứa chứ?” Anh thấp giọng hỏi Võ Nhật Huy.
“Vâng, ở nhà họ Hứa.
Anh dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”
“Chưa ngủ, trong phòng còn bật đèn”
Lệ Đình Tuấn cúp điện thoại, nhìn trước mắt đã muốn rạng sáng rồi.
Sau này khi Hứa Phi Phàm lại giống như bọn cướp dường như đã bắt buộc bọn họ phải khắc lên đằng sau bia mộ của Lệ Quốc Chiến, thêm vài từ “Con gái Kiều Phương Hạ của Lệ Quốc Chiến”, có lẽ vừa thật quá đáng và vô lý, nhưng đây cũng là mong muốn trong lòng của Kiều Phương Hạ.
Hình ảnh mà Kiều Phương Hạ đứng ở trước cửa nhà họ Lê, dùng ánh mắt tủi thân mà lại bướng bỉnh theo dõi anh, cứ luôn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Anh im lặng một lúc lâu, quay lại cầm lấy áo khoác rồi đi ra khỏi cửa.
Lệ Đình Tuấn dừng lại gần nhà họ Hứa cách đó không xa, ngước mắt nhìn về phía khu nhà họ của nhà họ Hứa.
Rất nhanh đã tới buổi sáng, ngoại trừ những chỗ ngoài hiện còn sáng đèn, quả nhiên vẫn còn đèn sáng ở trên lầu hai, không biết là Kiều Phương Hạ đang làm cái gì.
Anh kéo ghế chỗ người lái rộng ra một chút, yên lặng không lên tiếng dựa vào ghế ngồi, nhìn lên cửa sổ lầu hai.
Hiểu lầm nhiều năm qua cuối cùng cũng đã được cởi bỏ, nhưng trong tình huống như vậy. Cô rời đi cùng Hứa Phi Phàm cũng là điều nên làm. Là do anh khiến cho cô bị tủi thân, là anh có lỗi.
Anh có cả một bụng đầy lời nói muốn nói với Kiều Phương Hạ, nhưng mà chỉ sợ rằng hiện giờ cô lại không muốn nghe. Anh không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một hơi, gần xanh trên đầu ngày càng thình thịch nhiều hơn, khiến cho đầu của anh đau đến mức muốn nứt ra.
Anh tùy tiện lấy thuốc được Phó Nhiên cho từ trong ngăn kéo ra, lấy nước suối uống xuống hai ngụm, sự đau đớn cũng không giảm bớt đi chút nào, anh đau đến mức buôn bực trong lòng.
“Thật xin lỗi..” Anh nhìn theo ảnh đèn ở trên lầu hai, thì thào nói.