Đêm ngày hôm trước, bọn chúng đã gửi cho Lê Đình Tuấn một tin nhắn, muốn dùng đồng ảnh chụp của Kiều Phương Hạ để ép bọn họ dùng tiền để mua lại tin tức kia. Bởi vì chuyện tập đoàn WL đầu tư cho Hoàng Cầu, tất cả doanh nghiệp trong nước đều biết cả. Thêm nữa, Lục Nhất Minh và Kiều Phương Hạ lại là người của Hoàng Cầu.
Vì Kiều Phương Hạ, Lê Đình Tuấn chi ra một trăm năm mươi tỷ.
Bọn chúng đã nhận tiền nhưng lại dùng hot search của Lục Nhất Minh để liên luy Kiều Phương Hạ.
“Đã rõ” Vô Nhật Huy lập tức trả lời.
Lệ Đình Tuấn tỉnh táo lại một chút, một lúc lâu sau, khẽ vẽ vào lòng bàn tay mình từng nét từng nét, Chu Tước.
Sau đó, anh lại từ từ viết đến Phương Hạ, rồi bỗng nhiên không nhịn được mà cười tự giễu một tiếng, lắc đầu.
Hai chữ Chu Tước và Phương Hạ, đúng thật là có cách viết không khác nhau lắm. Chu Tước được dựng thành từ chính việc đảo lộn hai từ Phương Hạ kia.
Anh bị Kiều Phương Hạ đẩy vào trong đường tối quá lâu, còn tưởng rằng cô thật sự là đồ ngốc.
Xác định được thân phận của Kiều Phương Hạ rồi thì tất cả những chỗ không hợp lý lúc trước, chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô cùng hợp lý.
Anh không kìm được mà lại nở một nụ cười tự giễu.
Cái cô gái lừa đảo này, vậy mà lại lừa anh lâu như vậy, đùa giỡn anh mơ mơ màng màng xoay mòng mòng.
Nhà họ Đường.
Đường Minh Kỷ gọi bác sĩ gia đình đến, nhờ xử lý tốt vết thương cho Kiều Phương Hạ, chỗ bị thương trên cổ cô cũng khâu mấy mũi.
Truyền một chút máu cho Kiều Phương Hạ, sau đó lại xử lý mấy vết thương nhẹ trên người cô. Thấy mọi chuyện đã không còn vấn đề gì lớn, Đường Minh Kỷ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vết thương rất nguy hiểm gần vị trí xương quai xanh kia trong gương, cứ nhìn thêm mấy lần.
May mắn lúc đó cô đã nghiêng đầu, không thì bị đối phương bắn thẳng vào yết hầu, mất luôn cái mạng.
Cũng may là bây giờ đã là mùa đông, mặc nhiều áo cổ cao nên sẽ không bị
người khác nhận ra, rất tiện cho việc chữa thương.
“Chuyện của Lục Nhất Minh đã xử lý tốt chưa?” Sắc môi của Kiều Phương Hạ trắng bệch, nhẹ giọng hỏi Đường Minh Kỷ đang đứng bên cạnh.
Sau khi Đường Minh Kỷ nhìn thấy được tin tức, anh ta mới hiểu ra được đám người gọi điện uy hiếp anh ta ngày đó không hề ngu. Mà anh ta mới chính là kẻ ngốc.
Im lặng mấy giây rồi anh ta mới trả lời: “Cô không cần quan tâm nhiều như vậy. Tôi sẽ giải quyết ổn thoả”
Đường Minh Kỷ nói xong, nhìn làn da chồng chất vết thương của cô, không kìm được mà thở dài rồi nói: “Cô vẫn nên quay về đi, đừng ở lại nước Anh Phương nữa. May mắn hôm nay không tạo thành sai lầm lớn, nói không chừng thì King bảo tôi lấy cái chết để tạ lỗi luôn đấy”.