Anh ta không nắm chắc được mười phần, chân kia của Cố Dương Hàn tám chín phần là không thể hồi phục.
Kiều Phương Hạ trầm tĩnh một lúc sau đó mới trả lời: “Chú Thiện, đều tại tôi.”
“Không trách cô” Chú Thiện bất đắc dĩ gật đầu và trả lời: “Chân của cậu ấy biển thành như vậy không phải chỉ vì cậu ấy đỡ đòn roi cho cô”
“Chú Thiên, chú không cần phải thanh minh cho tôi đâu” Kiều Phương Hạ thở dài đáp lại.
“Tôi chỉ là đứng ở một góc độ trung lập. Ở trong lòng tôi cô và Cố Dương Hàn là như nhau, giống như lòng bàn tay và mu bàn tay cũng đều là thịt" Chú Thiên nhẹ nhàng chậm rãi trả lời: “Nếu không phải Lệ Đình Tuấn anh ta.”
Kiều Phương Hạ nghe thấy chú Thiên nhắc tới Lệ Đình Tuấn, cô lập tức ngước mắt nhìn ông ta.
“Lệ Đình Tuấn làm sao?”
Chú Thiên nói được một nửa, như là băn khoăn chuyện gì nên lại khẽ nói: “Bỏ đi, Hạo Nhiên kêu tôi không cần nhắc tới chuyện này trước mặt cô, không nói cũng được.”
Kiều Phương Hạ nghe ra hàm ý trong lời nói của chú Thiên, không nhịn được mà nhíu mày.
Cô đắn đo vài giây, sau đó mới hỏi ngược lại: “Anh Hạo Nhiên bị thương có liên quan đến Lệ Đình Tuấn có đúng không?”
Chú Thiên thấy Kiều Phương Hạ như đã tự mình đoán ra, lại không nhịn được mà lắc đầu nói: “Cô không cần hỏi đầu, vốn dĩ trước lễ năm mới tôi và Hạo Nhiên cùng nhau đi nước ngoài một chuyến, chân cậu ấy liền bị thương. Có nguyên nhân ắt có kết quả, đây là số mệnh của cậu ấy”
Tuy không có ai nói cho Kiều Phương Hạ biết hành tung của chú Thiên và Cố Dương Hàn, nhưng trước đó Kiều Phương Hạ đã sớm đoán ra bọn họ đi một quốc gia vùng nhiệt đới, cô sớm đoán ra được từ màu da đen đi do bị phơi nắng của Cố Dương Hàn.
Vùng phía Nam của những quốc gia này rất nhiều nguy hiểm và hỗn loạn. Trong khoảng thời gian cố và Cố Dương Hàn mất liên lạc với nhau, hơn phân nửa là sợ cô tìm ra vị trí của anh ta, sợ cô lo lắng cho nên mới tắt máy, không cho cô liên lạc được.
Từ trước tới giờ Cổ Dương Hàn đều là như vậy, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, trước đây cũng đã từng trải qua vài lần như vậy rồi.
“Có thể sống quay trở về đã là tốt lắm rồi” Chủ Thiên không thấy cô nói gì bèn VỖ nhẹ vào lưng cô và nhẹ nhàng nói.
“Ừ” Một lúc lâu sau Kiều Phương Hạ mới đáp lại thật khẽ.
Đại khái cô đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Sau khi Cổ Dương Hàn trở về, còn chưa có dưỡng thương cho lành đã nghe thấy tin cô sảy thai cho nên lại vội vàng chạy tới thành phố Hạ Du.
Bởi vì đứa nhỏ mất rồi, Cố Dương Hàn cũng rất tự giác biến mất khỏi tầm mắt của cô khoảng nửa tháng. Sau đó khi đột nhiên xuất hiện ở cửa khách sạn, có ý đồ dùng vũ lực đối với cô. Đêm đó Lệ Đình Tuấn mang theo thương tích trở về, nhất định đêm đó Lệ Đình Tuấn đã dạy dỗ cho Cố Dương Hàn một trận, mới khiến cho vết thương trên chân anh ta càng nghiêm trọng hơn.