Lúc này, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, rồi lạnh lùng nhìn Richardson be bét máu đang bị anh giẫm đạp dưới chân.
Khuôn mặt Richardson dính đầy máu, bắp đùi bị bắn trúng, ông ta kinh hãi nhìn người đàn ông ở trước mặt rồi hét lên: “Mày là ai? Nếu mày dám giết tao, thì mày chính là kẻ thù của nước Nhạn Long! Nước tao có tới ba trăm nghìn quân phản kích!”
“Tao là tướng quân Richardson của nước Nhạn Long! Mày không thể giết tao!”
Sao Richardson có thể không nhìn ra sát khí bao phủ toàn thân người đàn ông ở trước mặt.
Đặc biệt là cảnh tượng vừa rồi, cho đến bây giờ ông ta vẫn còn khiếp sợ!
Một người, một súng lại có thể thoát khỏi vòng vây của hàng nghìn người mà đánh thẳng vào sở chỉ huy chiến đấu.
Thật quá đáng sợ!
Người đàn ông này cứ như thần chết ở chiến trường!
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang lạnh lùng nhìn Richardson nằm ở dưới đất, anh lạnh giọng: “Bản soái là vua Bắc Lương! Chẳng phải ông muốn thương lượng với bản soái sao? Bây giờ có thể thương lượng được rồi đấy”.
Soạt!
Richardson nghe thấy những lời này lập tức hoảng sợ, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán!
Không ngờ người trước mặt lại là vua Bắc Lương danh tiếng lẫy lừng!
Sao hắn có thể biết được sở chỉ huy chiến đấu của mình được thiết lập ở nơi này được chứ?
Tuy nhiên, dù sao Richardson cũng là tướng quân của nước Nhạn Long, giây phút kinh hoàng ngắn ngủi qua đi, ông ta giận dữ hét lên với vẻ mặt đầy nham hiểm: “Vua Bắc Lương, mày đã vượt qua ranh giới rồi! Nơi này là biên giới của nước Nhạn Long! Mày ở ngay trên lãnh thổ của nước Nhạn Long, tàn sát nhiều binh lính của tao, thậm chí còn đánh tao đến mức trọng thương! Tao sẽ kiện chuyện này lên Tòa án Quân sự Quốc tế! Tao muốn Hoa Quốc phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Tao còn muốn Quân Vương của bọn tao khai chiến với Hoa Quốc bọn mày!”
“Bịch!”
Tiêu Chính Văn giơ chân lên rồi lại đạp mạnh xuống ngực của tướng quân Richardson!
Răng rắc!
Dường như ông ta đã bị gãy mấy cái xương sườn!
Richardson cũng hét lên một tiếng đầy đau đớn, mỗi lần hét lên ông ta đều cảm thấy lồng ngực đau thấu tâm can, thậm chí có một vài ngụm máu trào ra từ trong miệng!
“Mày… mày thế này là muốn sống mái với nước Nhạn Long của tao sao?”, Richardson tức giận quát.
Thế nhưng.
Tiêu Chính Văn cao ngạo nhìn ông ta cười khẩy: “Nước Nhạn Long muốn khai chiến với Hoa Quốc à? Richardson, ông đừng quên, bốn mươi năm mươi năm trước, khi nước Nhạn Long các ông trải qua ngọn lửa chiến tranh, Hoa Quốc chúng tôi đã đưa tay ra giúp đỡ, nhưng các ông chẳng những không biết cảm ơn, ngược lại còn phát động chiến tranh với chúng tôi, cuối cùng đã bị Hoa Quốc chúng tôi đánh bại!”
“Nếu bản soái nhớ không lầm, lúc đó là thời đại của Nhị Đại Thiên Tử. Khi đó, Quân Vương của các ông đã đệ đơn xin đầu hàng Hoa Quốc chúng tôi!”
“Thế nào, bây giờ nước Nhạn Long các ông còn muốn tiếp tục trải qua một lần như thế nữa sao?”
Nghe những lời này, cơ thể Richardson run rẩy, trong mắt ông ta lóe lên sự sợ hãi!
Ngay sau đó, ông ta hét lớn: “Vua Bắc Lương! Nơi này là biên giới của nước Nhạn Long! Mày giết binh lính của tao, bây giờ còn muốn giết tướng quân của nước Nhạn Long! Mày làm như vậy đồng nghĩa với việc muốn tuyên chiến với nước Nhạn Long! Trong cộng đồng quốc tế, nước Nhạn Long bọn tao cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ và giúp đỡ của tất cả mọi người!”
Hừ!
Tiêu Chính Văn cười khẩy, anh rút điện thoại ra rồi nói: “Ai nói tôi muốn tuyên chiến với nước Nhạn Long các ông?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa bật máy ảnh: “Hãy nói ra toàn bộ âm mưu của các người đi!”
Nhìn thấy như vậy, Richardson lập tức cười nhếch mép: “Mày nằm mơ đi!”
Dường như biết trước Richardson sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, khẩu súng trên tay Tiêu Chính Văn lập tức bắn thẳng vào cánh tay phải của Richardson!
Trong chớp mắt, máu tươi bắn tung tóe!
Richardson đè chặt cánh tay phải trong phút chốc đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Ông ta không ngừng hét lớn và lăn lộn trên mặt đất!
“Mày! mày là đồ chết tiệt! Vua Bắc Lương, mày là đồ chết tiệt! Bản tướng quân nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Richardson đau đớn gầm lên, ánh mắt đầy lửa giận!
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã ngồi xổm xuống, anh cầm súng lục trong tay, như cười như không, liếc nhìn Richardson cả người bê bết máu, nói: "Chỉ có một cơ hội duy nhất, phải biết trân trọng, nói hay không nói, ông tự lựa chọn đi. Tôi cho ông thời gian mười giây để suy nghĩ”.
Nói xong, xung quanh là sự im lặng chết chóc!
Trong không khí chỉ có mùi máu tanh.
Giây phút đó Richardson vô cùng sợ hãi!
Bởi vì, Tiêu Chính Văn ở trước mặt, chính là thần chết, là ma quỷ!
Khuôn mặt bị ánh trăng khúc xạ với những giọt máu trông vô cùng đáng sợ!
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
…
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang đếm ngược, Richardson đã hoàn toàn hoảng sợ đến nỗi toàn thân phát run!
“Ba!”
“Hai!”
Đếm đến đây, Tiêu Chính Văn đã giơ súng lên và nhắm thẳng vào đầu Richardson.
Giây phút đó, Richardson đã biết sợ, ông ta hét lên: “Tôi nói, tôi nói…”
Tiêu Chính Văn bật cười rồi bỏ súng xuống, nói: “Nói ra sớm có phải đã kết thúc rồi không”.
Sau đó là năm phút thời gian để thẩm vấn.
Khi nói ra hết tất cả, Richardson giống như một quả bóng xì hơi nằm ngã xuống đất, mặt mày tái mét nhợt nhạt không còn chút sức sống.
Mặc dù cơ thể ông ta mập mạp, nhưng cũng đã bị mất máu quá nhiều.
“Vua Bắc Lương, tôi đã nói rồi, có thể thả tôi đi rồi chứ?”
Richardson hỏi với ánh mắt đầy hoảng sợ.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới gửi video cho Long Nhất, anh nhướng mày nhìn Richardson còn nằm dưới đất rồi nói: "Được”.
Nghe xong, Richardson nhanh chóng đứng lên, đè chặt cánh tay phải đầy máu, chân khập khiễng trốn khỏi nơi đáng sợ này!
Ông ta thề rằng sau khi trở về nước Nhạn Long nhất định sẽ điều động quân đội khiêu chiến với Hoa Quốc!
Tuy nhiên, ông ta vừa quay người đi được vài bước, Tiêu Chính Văn đã giơ tay bắn một phát súng, họng súng bắn ra một tia lửa, viên đạn xuyên thẳng vào sau đầu Richardson, rồi xuyên qua giữa lông mày của ông ta, bắn vào một thân cây cổ thụ cao chót vót ở trước mặt ông ta!
Bịch một tiếng, Richardson ngã xuống trong vũng máu!
Cho đến lúc chết ông ta vẫn không hiểu được tại sao mình lại chết.
Còn Tiêu Chính Văn thì hời hợt liếc nhìn thi thể của Richardson rồi nói: “Kẻ xâm phạm Hoa Quốc, dù có ở xa cũng sẽ bị trừng phạt!"
Nói xong câu này, Tiêu Chính Văn xoay người đi vào trong lều bạt, anh đưa mắt nhìn hai vị tướng quân với đôi chân đầy máu không thể đi được, rồi lạnh lùng nói: “Richardson chết rồi, đây là hậu quả của ông ta khi cố tình khai chiến với Hoa Quốc. Nếu không muốn chết thì sau khi về nước, hai người nên biết phải làm gì rồi đấy”.
“Vâng, vâng, vâng! Cảm ơn vua Bắc Lương đã không giết chúng tôi! Sau khi trở về, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình và quyết không bao giờ tái phạm nữa!”
Vẻ mặt hai vị tướng quân đầy kinh hãi.
Vừa nãy, họ đã tận mắt chứng kiến những thủ đoạn tàn ác của Tiêu Chính Văn và cảnh tượng Richardson bị giết!
Thật quá bá đạo!
Người đàn ông trước mặt là thần chết!
Còn Tiêu Chính Văn sau khi giải quyết xong chuyện ở đây đã lái một chiếc xe jeep phóng nhanh về Nam Thục!