Ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không gọi điện bảo người tới!
Có lẽ là từ lúc anh trở về bên cạnh Khương Vy Nhan!
Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và cung kính: “Chào Long Vương!”
“Bây giờ tôi đang ở khách sạn Deckla, cậu qua đây một chuyến đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại luôn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mayer và trưởng lão kia phá lên cười, ngay cả đám sĩ quan đứng bên cạnh bọn họ cũng bật cười ha hả.
Đây là nơi nào chứ?
Thành phố Carlo đấy!
Thủ đô của nước Lý!
Mà Mayer là ai?
Là một trong số các lãnh đạo của thành phố này!
Tiêu Chính Văn gọi điện thoại bảo người tới để đối đầu với Mayer ư?
Hơn nữa Mayer không đơn giản chỉ là một lãnh đạo thành phố mà còn là họ hàng xa của một trưởng lão hộ quốc.
Bởi vì như vậy nên Mayer mới có thể gọi một nhóm đông binh lính tới, còn cả trưởng lão hộ quốc cũng đích thân tới chỉ với một cuộc điện thoại.
Tiêu Chính Văn cậu có bản lĩnh gì để lật ngược thế cờ này?
Mấy người La Quốc Hoa đã tức tới mức không buồn quan tâm tới Tiêu Chính Văn nữa, ngược lại còn xúm lại gần Mayer.
“Ông Mayer, chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta, người này ở Hoa Quốc bị chiều hư luôn rồi!”
La Quốc Hoa chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thậm chí ông ta đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung về Tiêu Chính Văn.
Lúc này, chỉ có Dương Linh Nhi vẫn đứng sau lưng Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn Dương Linh Nhi: “Cô không đứng qua bên đó à?”
Dương Linh Nhi khẽ cười nói: “Anh Tiêu, tôi tin anh!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thái độ của Dương Linh Nhi khiến anh cảm thấy khá hài lòng.
“Thế nhưng, anh Tiêu, chuyện ngày hôm nay, tốt nhất vẫn đừng…”
Tiêu Chính Văn không đợi cô ta nói xong đã xua tay ngắt lời nửa vế câu sau.
“Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được!”