“Với tài năng của cậu ta, chắc chắn tương lai sẽ có thành tựu hơn cả Bạch Khởi, chỉ có thể cố gắng kết bạn với người này từ sớm, nếu không để đến lúc đó Thần Toán Môn của chúng ta không thể nào trèo cao nổi đâu”.
Cuối cùng Thần Toán Tử nói ra tiếng lòng của mình.
Dù đây là một canh bạc lớn thì Thần Toán Tử cũng vui vẻ đặt cược vào Tiêu Chính Văn này.
Chỉ cần ông ta cược đúng thì sau này không chỉ một mình ông ta có thể một bước tới trời, mà cả Thần Toán Môn đều có thể được thơm lây.
Đến lúc đó không chỉ là thành Đại Phong phải nghe theo sắp xếp của Thần Toán Môn mà thậm chí cả khu vực Tây Nam của Đông Vực cũng ở dưới Thần Toán Môn.
Đến lúc đó, tài nguyên, nhân tài chẳng phải muốn gì được đó sao?
“Thầy xem trọng anh ta thật à?”, đại đệ tử của Thần Toán Tử hơi lo lắng hỏi.
Đó là người có thể so được với Bạch Khởi, mấy ngàn năm nay cũng chỉ xuất hiện một vị như sát thần này thôi.
Tiêu Chính Văn mới có bao nhiêu tuổi đây chứ, lẽ nào anh ta có tư cách so được với Bạch Khởi sao?
“Nếu không thì sao? Mấy ngày nữa thành Đại Phong sẽ có một trận chiến lớn, bảo mọi người chuẩn bị thật tốt đi”.
Nói rồi Thần Toán Tử lại sắp xếp một số việc.
Lúc này thành Đại Phong cũng đang rục rịch chuẩn bị, nhất là Nguyệt Hoa Các và nhà họ Phương gần như cử hết các cao thủ trong môn phái của mình tuần tra quanh thành Đại Phong cả ngày lẫn đêm.
Nguyệt Hoa Các thậm chí còn dẫn theo các cao thủ lập ra nhiều phòng tuyến dọc theo đường vào thành Đại Phong chỉ vì ngăn chặn điện Thần Long.
Nhưng trong đêm đó một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả bầu trời xuất hiện một luồng sáng màu đen kỳ lạ.
Sau đó hai bóng người xuất hiện trước cửa đại điện của Nguyệt Hoa Các.
“Viên Thiên Canh của điện Thần Long đã đến thành Đại Phong”.
Sau âm thanh vang vọng khắp trời đó, cả thành Đại Phong đều chấn động.
Cùng lúc đó tất cả mọi người bên nhà họ Phương đều sửng sốt.
Đêm nay người phụ trách tuần tra là người nhà họ Phương họ, lẽ nào ánh sáng đen lúc nãy dâng lên là ám chỉ cao thủ nhà họ Phương họ đã bị giết rồi sao?
Đúng lúc này Lưu Vũ Ôn cũng bước lên đám mây chạy thẳng đến Nguyệt Hoa Các.
Một cao thủ Đế Cảnh khác của nhà họ Phương – Phương Vạn Vũ và Thần Toán Tử cũng lần lượt dẫn người đến Nguyệt Hoa Các.
Không lâu sau, các ông lớn trong tông môn của mấy người Lan Đình Ngọc đã tập trung trước cổng chính của Nguyệt Hoa Các.
Lúc này Phương Vạn Vũ lạnh lùng nhìn Viên Thiên Canh nói: “Điện Thần Long ông dám giết người nhà họ Phương tôi ư?”
“Có gì mà không dám?”
Viên Thiên Canh bật cười nói.
“Ông…”
“Đại Đế Tần còn chưa lên tiếng, nhà họ Phương ông đã lạm quyền rồi à?”, Viên Thiên Canh thậm chí không thèm nhìn đến Phương Vạn Vũ, quay sang nhìn trên đại điện Nguyệt Hoa Các.