"Gia chủ, cậu ba, đã bị người ta giết rồi..."
Gã vệ sĩ lại hét lên.
Rầm!
Trong phút chốc, sát khí của nhà họ Ngô, giống như một ngọn lửa cuồng bạo, trong nháy mắt thiêu rụi toàn bộ sơn trang nhà họ Ngô!
"Con trai của tao... đã chết ư?"
Vẻ mặt của Ngô Long Dũng vừa kinh ngạc vừa tức giận, thậm chí ông ta còn không thể tin được!
Đây là Nam Thục, là địa bàn của nhà họ Ngô, ai dám ra tay với nhà họ Ngô chứ?
Hơn nữa còn giết chết con trai thứ ba của mình!
Đây đích thị là một cục diện không hồi kết với nhà họ Ngô!
Là ai?
Ai dám ngang ngược, to gan như vậy!
Trong sảnh chính, tất cả sĩ quan và tướng quân cũng đứng bật dậy, cả kinh, gào lên: "Tổng tư lệnh, thuộc hạ mong ông ra lệnh, dẫn theo ba mươi nghìn binh lính, nhất định phải bắt được kẻ xấu đã giết chết cậu ba!"
"Thuộc hạ xin lệnh!"
"Bản tướng cũng muốn xông lên, nhất định phải báo thù cho cậu ba! Phải cho kẻ xấu đó biết rằng giết hại cậu ba nhà họ Ngô sẽ có kết cục khủng khiếp như thế nào!"
Ngô Long Dũng nhìn thuộc hạ của mình mà sự tức giận trên gương mặt không cách nào kiềm chế được, nhìn chằm chằm vào gã vệ sĩ, hỏi: "Ai đã giết con trai tao? Kẻ đó đang ở đâu?"
Lúc này, gã vệ sĩ hoàn toàn bị sát khí ngập trời trong sảnh chính làm cho chấn động, gã rùng mình hét lớn: "Thưa... thưa gia chủ, tôi không biết người đó, nhưng nghe giọng nói, có vẻ như là người ngoại lai... Hiện tại hắn đang ở nhà họ Sư..."
"Người ngoại lai? Được! Được lắm! Dám giết con trai tao, bất kể hắn là ai, bản tư lệnh cũng sẽ dùng máu của hắn, máu của người thân bạn bè hắn lễ tế con trai!"
Ngô Long Dũng gầm lên, phất mạnh tay, nói: "Truyền lệnh của bản tướng, lập tức điều động mười nghìn binh lính từ Sở chỉ huy quân đội, bao vây nhà họ Sư! Một con ruồi không được phép để lọt!"
"Rõ! Cấp dưới nhận lệnh!
Rầm rầm!
Trong nháy mắt, bảy tám sĩ quan và tướng quân bước ra từ hội trường, lên xe jeep quân sự đỗ ở ngay cửa, đi thẳng đến Sở chỉ huy quân đội!
Ngô Long Dũng tức giận siết chặt nắm đấm, gào lên: "Người đâu! Chuẩn bị xe, đến nhà họ Sư!"
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ biệt thự nhà họ Ngô tràn ngập sát khí, ập thẳng đến nhà họ Sư!
Lúc này, tại sân của nhà họ Sư.
Tất cả mọi người đều run rẩy, chờ đợi cơn thịnh nộ của nhà họ Ngô ập đến!
Chỉ có Tiêu Chính Văn thản nhiên ngồi trong sân, không chút nào sợ hãi.
Liễu Thanh đứng ở một bên thuyết phục Tiêu Chính Văn mấy câu liền, nhưng anh đều lạnh nhạt từ chối.
Anh nói: "Chuyện này là do tôi. Tôi đã giết Ngô Khắc Dũng, nên đương nhiên tôi sẽ gánh vác trách nhiệm. Anh không phải lo, một nhà họ Ngô nhỏ nhoi không thể tạo nên sóng gió gì đâu".
"Vậy sao?"
Ngay khi lời nói của Tiêu Chính Văn vừa vang lên, cổng nhà họ Sư bỗng vang lên tiếng ầm ầm tựa như sấm dội, màng nhĩ của mọi người đều đau nhức!
Ngay sau đó, một bóng người vạm vỡ, bước đi mạnh mẽ, mặc quân phục màu xanh đen, trên vai mang hai ngôi sao vàng, bước vào sân nhà họ Sư!
Khoảnh khắc ấy, bầu trời như sụp đổ!
Bước vào không phải ai khác ngoài gia chủ của nhà họ Ngô, Ngô Long Dũng!
Tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục đương nhiệm!
Vừa bước vào, ai nấy đều cảm nhận được áp lực và sát khí thấu trời trên người ông ta!
"Đây là lần đầu tiên bản tướng nghe có người nói nhà họ Ngô tôi bé cỏn con không thể làm dậy sóng đấy! Thằng nhãi cậu quá ngông cuồng! Dám giết con trai tôi, bản tướng sẽ băm vằm người cậu ra thành hàng nghìn miếng/mảnh!"
Ngay sau đó, tiếng gầm của Ngô Long Dũng vang dội, ông ta đã đứng trong sân!
Phía sau ông ta chỉ mang theo có hai tên vệ sĩ trang bị súng ống, ánh mắt sắc bén tựa như rắn độc!
Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết, Ngô Long Dũng trước mặt là chủ soái huyền cấp hai sao!
Hai vệ sĩ phía sau ông ta cũng sở hữu thực lực của chiến thần cấp ba sao và cấp bốn sao!
Không ngờ một Nam Thục nhỏ bé lại thực sự có một cường giả cấp chủ soái!
Hèn chi, năm đó Nhị Đại Thiên Tử lại tách Thục Địa ra riêng!
Xem ra, Thục Địa này đúng là nơi ngoạ hổ tàng long!
Đồng thời...
Bên ngoài cổng nhà họ Sư, một số lượng lớn binh lính bất ngờ tập hợp!
Từng chiếc xe bán tải màu xanh lá cây của quân khu từ xa phóng tới với tốc độ rất nhanh!
Hàng trăm chiếc xe tải lúc này đã lấp đầy mười con phố gần nhà họ Sư!
Từng đội binh lính trang bị súng ống nhảy từ trên xe xuống, nhanh chóng bao vây và thiết lập giới nghiêm trong phạm vi ba kilomet xung quanh nhà họ Sư!
Đồng thời, binh lính xông tới không ngớt, trong nháy mắt đã bao vây nhà họ Sư, tất cả đều giương súng, lên đạn!
Chu Diệu Sinh đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, xoay người chạy lon ton đến bên cạnh Ngô Long Dũng, mỉm cười cung kính nói: "Tổng tư lệnh Ngô, không ngờ ông lại tới đây. Tôi là Cục trưởng của phân cục bốn Tây Thục, Chu Diệu Sinh".
Tuy nhiên, Ngô Long Dũng lại dùng ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn Chu Diệu Sinh, ông ta không bắt tay mà lạnh lùng nói: "Người của Tây Thục sao lại xuất hiện ở Nam Thục chúng tôi?"
Trán Chu Diệu Sinh không ngừng túa mồ hôi lạnh, giải thích: "Tổng tư lệnh Ngô, chắc là có hiểu lầm trong chuyện này. Tôi cũng mong ông nể mặt Tây Thục, đồng thời để cho cậu Tiêu rời đi. Cậu ta không hề rắp tâm giết con trai của ông, mà là..."
Chu Diệu Sinh muốn giải thích, cố gắng bào chữa cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng Ngô Long Dũng lại khịt mũi, nắm lấy cổ áo Chu Diệu Sinh, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Cục trưởng Chu! Nể tình cậu là người của Tay Thục, bản tướng bỏ qua cho cậu! Nhưng ngày hôm nay, thằng nhãi ngông cuồng này dám giết con trai tôi, thì có nghĩa là đối đầu với nhà họ Ngô tôi! Bản tướng phải lấy mạng hắn để lễ tế cho con trai!"
"Bất kể là ai, cũng không thể bào chữa cho hắn!"
Sau đó, Ngô Long Dũng đẩy Chu Diệu Sinh ra, cất bước đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn đang thản nhiên ngồi trên ghế bành.
“Cậu là người giết con trai tôi?”, Ngô Long Dũng gầm lên.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh nhạt cười: "Đúng, là tôi".
"Được lắm! Dám làm dám nhận, đáng mặt đàn ông! Chỉ tiếc là đã đắc tội với nhân vật mà mày không nên đắc tội!"
Ngô Long Dũng hét lên, phất mạnh tay, quát: "Người đâu, bẻ gãy chân tay của hắn! Bản tướng muốn hắn phải nhận tội và xin lỗi trước phần mộ của con trai, sau đó dùng máu tươi của hắn lễ tế con trai!"
Trong nháy mắt, hai tên vệ sĩ cấp chiến thần đứng sau Ngô Long Dũng cất bước tiến về phía Tiêu Chính Văn!
Khoảnh khắc ấy, cảm giác ớn lạnh tỏa ra từ họ cực kỳ mạnh mẽ!
Trong sân, ngoại trừ Tiêu Chính Văn có thể chịu được, thì chỉ có một mình Liễu Thanh.
Điều này khiến Tiêu Chính Văn không khỏi liếc nhìn Liễu Thanh.
Tên này thực sự có thể chịu được khí thế ngông cuồng trên người chiến thần!
Chẳng lẽ anh ta vẫn luôn che giấu thực lực của mình sao?
Tiêu Chính Văn cũng không nghĩ sâu hơn, ngược lại, anh lạnh lùng nhìn hai chiến thần đang bước tới, cười nhạo nói: “Cường giả chiến thần quả thực mạnh mẽ! Tôi chỉ cho hai ngươi một cơ hội duy nhất, nếu còn bước tiếp thì hai người không giữ được cái mạng này đâu!"
Vừa dứt lời.
Hai cường