“Không ngờ sau một ngàn năm, thế tục vẫn có một thiên tài như cậu xuất hiện, nhưng tiếc là cậu không nên giết người của tôi, càng không nên giết Tả Phượng Kiều”.
Nói rồi Sở Giang Vương lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Mặc dù người thanh niên trước mặt này chắc chắn là thiên tài của một thế hệ nhưng vẫn kém hơn ông ta rất nhiều.
Trước tiên chưa kể đến cấp bậc này, không có cả thực lực Thiên Cảnh cấp hai thì chỉ như một đứa trẻ ba tuổi yếu ớt ở trước mặt ông ta thôi.
“Nếu cậu có thể hiểu được sự tình thì có lẽ sẽ không lưu lạc đến bước đường này, người xưa có câu cứng quá thì dễ gãy, cây cao đón gió lớn”.
“Những gì cậu đã làm thì có chết một ngàn lần mười ngàn lần cũng không đủ để đền tội cho cậu, nhưng ông trời rất yêu thương sinh linh, hôm nay tôi có thể cho cậu một cơ hội tự sát”.
“Để cậu chết không quá khó coi”.
Sở Giang Vương kiêu ngạo nói.
Ông ta nghĩ rõ ràng Tiêu Chính Văn đang tự chui đầu vào lưới, cho dù anh có tài năng xuất chúng thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.
“Tự sát? Xin lỗi nhé, không chỉ tôi sẽ không tự sát mà cũng sẽ không cho ông cơ hội tự sát”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn Sở Giang Vương, ánh mắt lóe lên tia sắc lẻm.
“Ha ha ha!”
Nghe thế Sở Giang Vương ngửa mặt lên bật cười, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Này, cậu cũng đánh giá cao mình quá đấy”.
“Mặc dù tôi không phải là người có thực lực cao nhất trong mười điện chủ, nhưng giết cậu thì không cần tốn nhiều sức lực”.
Sở Giang Vương không vội ra tay, trong mắt ông ta lúc này Tiêu Chính Văn đã như một thi thể.
Giết anh chẳng qua là xem tâm trạng của Sở Giang Vương.
Dĩ nhiên Sở Giang Vương cũng biết rõ lần này Tiêu Chính Văn tìm đến đây không thể nào tự tìm chết mà là muốn đến giết ông ta, nhưng cách biệt giữa hai người họ quá lớn, dù ông ta đứng yên không động đậy, Tiêu Chính Văn cũng không thể nào gì ông ta.
Dù sao ông ta cũng là Ngụy Tiên, chỉ cần Chân Tiên không xuất hiện thì ông ta là sự tồn tại vô địch.
Cho dù là trận pháp thế nào hoặc thuật pháp tuyệt diệu đến mức nào thì cũng không có tác dụng trước mặt ông ta.
“Ầm!”
Sở Giang Vương vừa dứt lời, bầu trời bỗng xuất hiện rất nhiều mây đen, phong ấn toàn bộ sinh mệnh của Tiêu Chính Văn.
Trên mặt đất cũng nổi lên một dòng suối máu, máu tanh trào lên mặt đất, vô cùng đáng sợ.
Mặc dù một chiêu này trông có vẻ bình thường nhưng uy lực lại mạnh hơn thuật pháp vô thượng.
Chỉ cần bị dính một chút máu đó thôi, dù là cơ thể hay thần hồn của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị tổn thương, cho đến khi suối máu đó biến thành máu.
“Tôi đã lĩnh hội hết tất cả mọi thứ của thế gian từ lâu, mọi chúng sinh đều bôn ba vì sự sống, nhưng nào biết được chỉ có cái chết mới là điểm cuối của sinh mạng”.
Ông ta vừa dứt lời, sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn lập tức biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy.