Đặc biệt là Độ Thiên Chân Nhân của Thiên Kiếm Tông vốn dĩ là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp bốn sao, nhưng trên người Độ Thiên Chân Nhân chưa từng có hiện tượng này.
“Đây… đây quả là bản lĩnh thần tiên!”
“Sư phụ chắc chắn cũng chưa có khí thế như vậy”.
Nhìn mây cuồn cuộn trên bầu trời, thay đổi rất nhiều hình thù, mấy đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng lên tiếng thảo luận.
“Nhìn thấy chưa? Đây chính là sự cách biệt giữa tôi và anh!”
“Đừng nói là cảnh giới Thiên Vương bốn sao, ngay cả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, anh cũng tuyệt đối không có bản lĩnh này”.
“Trước đây chỉ cần anh xuất hiện sẽ khiến mọi người xung quanh sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ thì sao? Có người nào trong số họ không kinh ngạc vì bản lĩnh của tôi không?”
“Đây là điểm thấp kém của anh, anh chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Sở dĩ anh có thể đi đến ngày hôm nay chẳng qua là vì mấy đối thủ anh từng đánh quá tầm thường”.
Giọng Đông Phương Ngạo Vũ như xuyên qua bầu trời vang vọng khắp núi rừng.
Đông Phương Tiếu thấy thế cũng gật đầu lia lịa.
Quả nhiên Đông Phương Ngạo Vũ không phụ sự kỳ vọng của nhà họ Đông Phương, chỉ dựa vào bản lĩnh này đủ để ra uy với Tiêu Chính Văn rồi.
Mà sự thật cũng đúng như thế, mấy người Tần Vũ đều thầm đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.
Thấy bản lĩnh khó lường của Đông Phương Ngạo Vũ, Tần Vũ còn nghĩ bản thân anh ta không thể nào giao đấu với Đông Phương Ngạo Vũ.
Thậm chí người ta chỉ cần nhấc tay lên thì anh ta đã rơi đầu rồi.
Nhưng đây chưa là gì, ngay khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì chỉ thấy Đông Phương Ngạo Vũ lật tay lại.
“Vù vù vù!”
Lá cây khắp núi khắp đồng đều úa vàng, sau đó rơi xuống.
Phải biết rằng, bây giờ đang là giữa mùa hè nóng bức.
Nhưng mọi thứ xung quanh đều mang bầu không khí của mùa thu.
Bản lĩnh này quả thật có thể hình dung bằng từ điêu luyện sắc sảo.
“Thế nào hả Tiêu Chính Văn? Anh và tôi đều là người cùng tuổi, vài năm trước tôi đã có bản lĩnh như vậy rồi, còn anh thì sao? Dù bây giờ, e là anh cũng không làm được như tôi nhỉ?”
“Anh nói thử xem tôi có lý do không tự tin được sao? Anh có tư cách gì mà đứng chung một chỗ với tôi?”