Nói xong, Lý Tử Dương lấy ra một miếng bạc, ném qua.
“Được, mời đi lối này!”
Một nhân viên bắt lấy miếng bạc, ước chừng khoảng hai trăm lượng, sau đó nhe răng cười với Lý Tử Dương.
Nhân viên dẫn đám người Lý Tử Dương đến phòng bao số một Thiên Tự, bên trong trang trí theo phong cách cổ kính, có một cái lư hương đã châm sẵn hương gỗ đàn.
Trên bàn còn có vài đĩa trái cây tươi.
Lý Tử Dương cầm một quả nho bỏ vào miệng, chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn, nói: “Chút hoa quả này cũng phải mất một hai trăm lượng bạc!”
Rõ ràng là anh ta không hài lòng với giá cả các món ăn ở Ngọc Phụng Lâu.
Bên cạnh phòng bao còn có một cái khán đài nhỏ, ngay đối diện với sàn nhảy trong sảnh lớn. Lúc này, sảnh lớn đã đông nghịt người, vô cùng đông vui náo nhiệt.
Xung quanh bàn đánh cược cũng có không ít người nhìn chằm chằm vào xúc xắc.
Ngay sau đó, hơn chục cô gái xinh đẹp bước vào phòng, cúi chào mọi người, rồi bắt đầu ca múa.
Mọi người đang xem biểu diễn thì đột nhiên tiếng hỗn loạn bên ngoài truyền vào trong sảnh lớn.
“Không hay rồi, có người đánh nhau!”
Một người hét lớn, những người khác không thèm quan tâm đến xúc xắc trên bàn nữa, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Đám người Lý Tử Dương cũng lần lượt đứng dậy, mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, một ông lão áo trắng cầm kiếm, lạnh lùng nhìn thanh niên đối diện.
Người thanh niên đó chính là Vương Vũ.
Vương Vũ chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nhìn ông lão áo trắng.
“Hừ? Là Vương Vũ?”
Lý Tử Dương nhíu mày.
“Ông lão áo trắng kia có lẽ là Nhất Đóa Bạch Vân trong truyền thuyết?”, Mục Tú Tú nhìn ông lão áo trắng, hỏi.
“Nhà họ Vương hình như có mối thù với nhà ông ta, chỉ là không ngờ đối phương lại đuổi đến tận thành Thiên Đô!”
Tiết Trường Phong lên tiếng, anh ta cũng biết chút ít về nhà họ Vương.
Lúc này, ông lão áo trắng nhìn về phía Vương Vũ, lạnh lùng nói: “Cậu Vương thật có nhã hứng, tôi tìm cậu hơn mười năm rồi, không ngờ cậu lại trốn ở thành Thiên Đô uống rượu trêu hoa!”
“Trốn? Tôi còn phải trốn ông sao?”, Vương Vũ hoàn toàn không coi ông lão này ra gì.