Chương 133: Đây đều do anh sắp xếp sao?
Lưu Đào lập tức khom lưng cúi đầu, cung kính đón tiếp nói: “Thiếu gia Tưởng, không phải chúng tôi không thể khống chế mà là đối phương quá mạnh. Anh cũng biết rồi đấy, chúng tôi mở cửa hàng làm ăn kinh doanh, bình thường sẽ không tự ý động tay động chân đi chọc khách hàng. Chúng tôi cũng không ngờ đối phương lại không nể mặt anh như vậy”.
Lưu Đào này là kẻ xấu đi cáo trạng trước, đổi trắng thay đen.
Tưởng Hoành tức giận hừ một tiếng, hỏi: “Thế người đó ở đâu rồi?”
Lưu Đào lập tức chỉ vào Tiêu Chính Văn đang ở một bên đang chơi với Na Na nói: “Thiếu gia Tưởng, chính là hắn, là hắn đã ra tay!”
Tưởng Hoành tức giận không thôi, nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, hắn vung tay dẫn theo hơn hai mươi mấy tên xã hội đen mình mẩy xăm trổ đi về phía Tiêu Chính Văn nói: “Là anh gây chuyện ở nhà hàng của tôi…”
Hắn chưa nói xong thì Tiêu Chính Văn đã xoay người lại, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười nhạt, hai tay đút vào túi quần nói: “Tưởng Hoành, đã mấy ngày không gặp. Anh sao rồi, đã giải quyết xong chuyện nhà họ Tưởng chưa?”
Lúc nhìn thấy người đó là Tiêu Chính Văn, Tưởng Hoành sững sờ đứng tại chỗ, hắn lảo đảo mấy bước suýt quỳ rạp xuống đất!
Đây là người gây chuyện đấy à?
Mẹ kiếp, đây còn gọi là gây rắc rối sao?
Nếu Tiêu Chính Văn muốn cái nhà hàng này, Tưởng Hoành sẽ giơ hai tay dâng cho anh luôn ấy chứ!
Người này chính là Diêm Vương đấy!
Thấy Tiêu Chính Văn còn tỏ thái độ kiêu ngạo khi thấy Tưởng Hoành, Lưu Đào lập tức chỉ vào anh mắng: “Tiêu Chính Văn, thấy thiếu gia Tưởng còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi! Mày đúng là muốn chết!”
Lưu Đào thầm cảm thấy rất sảng khoái!
Dù Tiêu Chính Văn có mọc cánh cũng khó mà thoát!
Tưởng Hoành là con nhà giàu có tiếng, ra tay cực kỳ độc ác!
Thế nhưng.
Tưởng Hoành quay người lại tức giận tát Lưu Đào một bạt tai làm bay hai cái răng của hắn, cả miệng đều là máu!
“Láo xược! Lưu Đào, sao cậu lại ăn nói với anh Tiêu như vậy? Cậu muốn chết sao?”, Tưởng Hoành tức giận nói, ánh mắt như sắp phun ra lửa.
Mẹ kiếp, nếu vì Lưu Đào mà đắc tội Tiêu Chính Văn thì nhà họ Tưởng xong đời thật đấy!
Chuyện xảy ra ở biệt thự Thương Hải Số Một trước đó còn rõ mồn một đấy! Mỗi lần nhớ lại, Tưởng Hoành đều thấy sợ hãi không thôi!
Lưu Đào cũng ngơ ngác, hắn che mặt, cả miệng đều là máu, khó tin hỏi: “Thiếu gia Tưởng, anh đánh tôi làm gì? Là hắn đến gây chuyện mà…”
Lưu Đào cảm thấy mình rất oan ức, không hiểu tại sao Tưởng Hoành lại đánh mình!
Tưởng Hoành tức giận quát: “Ông đây không chỉ muốn đánh cậu mà còn muốn giết cậu nữa kìa! Cái tên ngu ngốc này, cậu có biết mình đã đắc tội với anh Tiêu không hả? Không chỉ hại chết tôi mà còn hại chết cả nhà họ Tưởng chúng tôi đấy!”
Nói xong Tưởng Hoành vẫn chưa hết tức, hắn bước lên trước đá một cái khiến Lưu Đào văng ra ngoài!
Cả người Lưu Đào ngã trên mặt đất, khóc không ra nước mắt, cực kỳ oan ức.
Sau đó Tưởng Hoành chạy đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cúi người chín mươi độ, khúm núm nói: “Anh Tiêu, thật xin lỗi, là do tôi quản lý nhân viên không chu đáo đã để cấp dưới xúc phạm đến anh. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu ta! Nhất định dạy dỗ cậu ta!”
Cảnh tượng này khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh!
Tưởng Hoành từ trước đến giờ luôn kiêu căng phách lối giờ lại cúi đầu xin lỗi Tiêu Chính Văn!
Đúng là chuyện khó tin!
Lúc này Lưu Đào vô cùng sợ hãi ngồi trên mắt đất, hắn không dám nhìn tin cảnh tượng trước mắt.
Chỗ dựa của mình thế mà lúc này lại khúm núm với Tiêu Chính Văn, vậy chẳng phải mình xong đời rồi sao…
Quả nhiên!
Nói xong câu đó, Tưởng Hoành u ám nhìn Lưu Đào rồi nói với mấy đàn em mà mình dẫn đến: “Mấy người các cậu đánh cậu ta cho tôi! Đánh đến khi cậu ta không bò dậy nổi mới thôi!”
Ngay tức khắc, mấy người to con xăm trổ mình mẩy đi về phía Lưu Đào!
Khoảnh khắc đó, Lưu Đào cảm thấy rất tuyệt vọng, liều mạng quỳ xuống cầu xin tha: “Thiếu gia Tưởng, đừng mà, thiếu gia Tưởng tha mạng!”
Nhưng ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Ba người đàn ông vạm vỡ đè Lưu Đào trên mặt đất, rồi đá vào người hắn, sau đó kéo hắn đứng dậy rồi vả mạnh vào miệng hắn!
Mười phút sau, Lưu Đào bị đánh tả tơi, mềm oặt ngã trên mặt đất, cả người đều là máu, mặt mũi sưng vù lên, răng trong miệng đều rơi hết ra ngoài.
Tưởng Hoành lạnh lùng trợn mắt, sau đó nịnh nọt lấy lòng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, anh có hài lòng với cách xử lý của tôi không?”
Tiêu Chính Văn cau mày liếc nhìn Tưởng Hoành nói: “Tôi không bảo anh ra tay mà nhỉ? Anh làm vậy chẳng phải làm hỏng thanh danh của tôi sao?”
Tưởng Hoành sửng sốt, lập tức tự tát mình hai cái: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không thấu đáo. Anh yên tâm, mọi chuyện đều do tôi làm, không liên quan gì đến anh Tiêu cả”.
Nhìn thấy Lưu Đào thảm thương như vậy, rồi lại nhìn Tưởng Hoành lắp ba lắp bắp lấy lòng, nhân viên xung quanh đều thêm khiếp sợ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa bèn nói: “Tôi sẽ bao trọn hết chỗ này, tối nay vợ tôi muốn mời vài nhân viên công ty đến dùng bữa”.
Nghe vậy, Tưởng Hoành lập tức gật đầu đồng ý: “Anh Tiêu, anh yên tâm, tối nay nhất định sẽ chuẩn bị cho anh và vợ anh một bữa ăn sang trọng nhất, tuyệt đối khiến vợ chồng anh nổi bật trước mặt mọi người! Mọi chuyện đã có tôi chịu trách nhiệm!”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Để vợ tôi nở mày nở mặt là được, tôi thì không cần, không thể để lộ thân phận của tôi ra ngoài được!”
Dù Tưởng Hoành không hiểu nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi”.
Sau đó hắn chỉ vào mấy nhân viên đang sững sờ nói: “Còn ngây người ra đó làm gì? Không mau đi sắp xếp, trang trí đi! Tối nay hủy hết mấy cái đơn đặt trước đó đi, chỉ để anh Tiêu bao trọn chỗ này thôi!”
Tiếp đó là chuyện của Tưởng Hoành, còn Tiêu Chính Văn ôm Na Na rời khỏi nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên.
Đến giờ tan tầm, Tiêu Chính Văn tự mình lái xe đến đón Khương Vy Nhan. Anh cũng đã sắp xếp cho các nhân viên khác rồi, bao một chiếc xe chở toàn bộ nhân viên trong tổ của Khương Vy Nhan đến nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên.
Tưởng Hoành đích thân ra đến cửa đón mọi người, dẫn toàn bộ nhân viên trong nhà hàng đứng đợi ở cửa, còn đặc biệt kéo banner cực lớn ra, bên trên có viết “Chào mừng giám đốc Khương Vy Nhan và các nhân viên đến nhà hàng”.
Chiếc xe chở nhân viên đến trước cửa nhà hàng, các nhân viên trên xe đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Từng người bước xuống xe, lấy điện thoại ra chụp hình!
Lúc này Khương Vy Nhanh và Tiêu Chính Văn cũng xuống xe đứng trước mặt mấy nhân viên.
“Vãi! Giám đốc Khương cũng chịu chơi thật! Thế mà lại đặt ở Thiên Thượng Lai Tiên”.
“Phải đó! Tôi xếp hàng rất lâu mà cũng không đến lượt! Nghe nói thức ăn ở đây cực kỳ ngon, tôi sắp khóc đến nơi rồi! Tôi có thể ăn được thức ăn ở đây khi còn sống…”
“Mọi người mau xem kìa! Đó chẳng phải là Tưởng Hoành, cậu chủ nhà họ Tưởng sao? Anh ta thế mà lại đích thân dẫn nhân viên ra ngoài đón chúng ta! Mẹ ơi, đẹp trai quá! Anh ta là cậu ấm nhà giàu nổi tiếng đấy…”
Ngay lập tức các nhân viên nữ trong số hơn hai mươi nhân viên này đều như kẻ ngốc, lấy gương ra bắt đầu trang điểm, họ đều mong Tưởng Hoành có thể liếc nhìn mình vài cái.
Khương Vy Nhan đứng cạnh Tiêu Chính Văn, cô nghiêng đầu nâng cằm lên nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, mọi thứ đều do anh làm đấy à?”
Khương Vy Nhan không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Buổi chiều cô có hỏi Tiêu Chính Văn, đã đặt nhà hàng chưa, Tiêu Chính Văn bảo là giữ bí mật nhưng cô không ngờ anh lại đặt ở Thiên Thượng Lai Tiên.
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Khương Vy Nhan xinh đẹp động lòng người bên cạnh, cười hỏi: “Sao nào, em thích không?”
Hai mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, gật đầu nói: “Em thích lắm!”
Lúc này Tưởng Hoành cũng chạy đến trước mặt Khương Vy Nhan đưa tay ra cung kính nói: “Chào giám đốc Khương, tôi là Tưởng Hoành – ông chủ nhà hàng Thiên Thượng Lai Tiên, cũng là thiếu gia nhà họ Tưởng. Tôi rất vui vì cô đã chọn Thiên Thượng Lai Tiên để tổ chức bữa tiệc nhỏ”.
Khương Vy Nhan sửng sốt, cô không quen Tưởng Hoành nhưng vẫn rất lịch sự bắt tay với đối phương: “Chào thiếu gia Tưởng”.
Sau đó Tưởng Hoành làm tư thế mời: “Mời giám đốc Khương”.
Khương Vy Nhan hơi mất tự nhiên và xấu hổ nhìn Tiêu Chính Văn bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đây cũng do anh sắp xếp à? Người này là cậu chủ nhà họ Tưởng đấy, anh mất bao nhiêu tiền mới mời được anh ta ra đón vậy?”