Mọi dư luận đều lan rộng khắp thành Đại Phong, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.
Chỉ có Thanh Liên sau khi nghe tin tức này càng xác định nghi ngờ của mình là đúng.
“Quả nhiên đám người Điền Văn đê tiện, mặt dày”, nói rồi Thanh Liên đập tay xuống bàn đá trước mặt.
“Ồ? Ý thành chủ là…”, ông lão Thiên Tinh quay sang nhìn Thanh Liên.
“Hừ, bàn tính của đám người Điền Văn không giấu được bà đây đâu. Nếu Tần Lương Ngọc muốn tìm người bảo vệ thì chẳng phải Vạn Kiếm Cốc có sức uy hiếp hơn nhà họ Ngụy sao? Bà ta cần gì phải bỏ gần tìm xa chứ?”
“Hơn nữa Đông Vực không nằm trong phạm vi thế lực của nhà họ Ngụy, dù có lòng muốn bảo vệ cũng phí sức”.
“Chỉ có một cách giải thích duy nhất là Điền Văn và Khổng Tề Thiên đã bán đứng điện Thần Long, đưa Tần Lương Ngọc đến đất Ngụy khiến bà ta trở thành thứ để Ngụy Võ Hầu đột phá Thiên Cảnh”.
“Đổi lại nước Ngụy ngồi nhìn nhà họ Khổng và nhà họ Điền phân chia Đế Khư, khi nào cần thiết sẽ diễn một nhân vật bí ẩn, lấy máu tẩy rửa cả điện Thần Long, nhổ cỏ tận gốc thế lực Tiêu Chính Văn để lại ngoài lãnh thổ”.
Thanh Liên vừa dứt lời, ông lão Thiên Tinh cũng phải há hốc mồm.
Nhà họ Khổng và nhà họ Điền quả là thâm hiểm độc ác, cực kỳ không biết xấu hổ.
Nhưng dù ông ta và Thanh Liên có nhìn thấu được tính toán của nhà họ Khổng thì có thể làm được gì?
Tiêu Chính Văn đã chết, đám người Điền Văn lại đột phá Thiên Cảnh, bây giờ họ càng trở nên thấp cổ bé họng.
Quan trọng hơn là bây giờ các tin đồn đều rất bất lợi với Tần Lương Ngọc, mà đám người Điền Văn và Khổng Tề Thiên lại rửa sạch tội lỗi.
“Tần Lương Ngọc, không ngại nói cho bà biết nếu bà không phục thì điện Thần Long cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, chuyến này Ngụy Báo có thể đến để định hôn, hoặc cũng có thể là một sức mạnh bí ẩn đến tẩy sạch Đế Khư”.
Điền Văn mỉm cười đe dọa.
Nói rồi Ngụy Báo khai triển toàn bộ khí thế khiến cả điện Thần Long đều bị bao trùm bên trong.
Cùng lúc đó khí tức mạnh mẽ của Khổng Tề Thiên cũng lập tức phủ xuống, bề ngoài có vẻ là kết hợp với khí tức của Ngụy Báo để tạo ra thế cục đối lập nhưng thật ra là chặn hết đường lui của người điện Thần Long.
Bỗng chốc mọi lời đồn lại sôi trào.
Lời nói của mọi người đều nghiêng về một phía, Điền Văn và Khổng Tề Thiên cũng chạy đến Đế Khư định ngăn Tần Lương Ngọc lại sau khi biết được tin tức này.
Nhưng kết quả là gặp được sứ giả của nhà họ Ngụy ở Đế Khư, hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm.
Trên bầu trời Đế Khư, Tần Lương Ngọc cười mỉa nhìn Điền Văn nói: “Không hổ là Điền Văn, không hổ là đời sau của Khổng Thánh, thủ đoạn cũng thâm hiểm cay độc lắm”.
“Hừ! Thánh nhân cái quái gì chứ, từ đời Khổng Khưu, nhà họ Khổng đã là một đám làm ra mấy loại chuyện xấu xa”, Từ Huy Tổ chế giễu tức giận mắng.
Đúng lúc này Long Nguyệt sải bước đi đến cạnh Tần Lương Ngọc, thì thầm vài câu với bà ta.
Nghe xong Tần Lương Ngọc cũng khá ngạc nhiên nhìn Long Nguyệt, một lúc sau mới quay sang nhìn đám người Điền Văn: “Được! Đã thế thì tôi làm theo các người”.
“Nhưng các người đừng hối hận”.