Mặc dù lúc đến không có lấy một cao thủ, chỉ cần Lục Hoài Viễn ra lệnh một tiếng thì nơi này lập tức sẽ trở thành nơi chôn xác Tiêu Chính Văn.
“Lục Hoài Viễn, không đúng, tôi có nên gọi ông là Quang Minh Tôn không nhỉ? Đường đường là Quang Minh Tôn lại giấu tên tuổi ẩn náu nhiều năm ở Hoa Quốc, không phải chỉ vì nửa trái tim Hắc Long đó chứ?”
Thấy thân phận của mình đã bị lộ, Tiêu Chính Văn cũng không có hứng thú đùa với Lục Hoài Viễn nữa mà thẳng thắn nói.
“Ha ha!”
Lục Hoài Viễn không khỏi ngửa mặt lên trời bật cười: “Tiêu Chính Văn, quả nhiên cậu rất thông minh. Trên thế giới này không quá năm người có thể đoán ra thân phận của tôi, nhưng cậu là một trong số đó”.
“Hoa Quốc không chỉ có nửa trái tim rồng Hắc Long mà còn một cuốn Thiên Sơn Thư Lục”.
“Người đời ngu ngốc cứ nghĩ đã có được tim rồng thì có thể trở nên vô địch. Nếu không có Thiên Sơn Thư Lục thì tim rồng còn có tác dụng gì? Chỉ có thể uổng công vô ích thôi”.
“Chẳng hạn như Âm Dương Tôn muốn cướp trái tim rồng Kim Long, nhưng nếu tôi đoán không lầm thì dù cậu ta không chết trong tay cậu, cũng sẽ chết trong tay trái tim rồng Kim Long thôi”.
Lục Hoài Viễn nói đến đây bỗng xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn.
“Là ông?”
Tiêu Chính Văn không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt trước mắt.
Quang Minh Tôn lại lẩn trốn ở Long Các.
Cán bộ liên lạc của Long Các, Đàm Chi Phong!
“Tôi có quá nhiều tên ở thế giới này, ngay cả bản thân mình cũng không rõ tôi đang diễn vai nào nữa. Nhưng cậu phải nên cảm ơn tôi, nếu tôi không tiết lộ tin tức thì mấy người Giang Vạn Long đã chết trong tay ông Lạc từ lâu rồi”.
Lục Hoài Viễn rút một điếu xì gà ra châm lửa, sau đó rít một hơi thờ ơ nói: “Cậu có thể dung hợp tim rồng Xích Long, và tim rồng Kim Long, chứng tỏ trong tay cậu có Thiên Sơn Thư Lục toàn tập”.
“Chi bằng chúng ta thỏa thuận đi”.
Giọng Lục Hoài Viễn chắc nịch, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
“Thỏa thuận? Đưa ông về Hoa Quốc sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, mắt đảo sang nhìn hai người đàn ông da trắng bên cạnh, sau đó vô thức lùi lại hai bước.
“Tiêu Chính Văn, giao Thiên Sơn Thư Lục ra, ít nhất cậu có thể giữ được tính mạng. Nếu không hôm nay tôi sẽ phải xin lỗi Tiêu Long rồi”.
Lục Hoài Viễn lạnh lùng nói.