Dứt lời, ông cụ Dương lấy điện thoại gọi cho Giang Vạn Long.
Sau khi nhận được điện thoại của ông cụ Dương, Giang Vạn Long quả nhiên sẵn lòng giúp đỡ, hơn nữa ông ấy còn gọi cho Tiêu Chính Văn.
Nghe tin con gái nhà họ Dương bị bắt cóc, Tiêu Chính Văn cũng bất ngờ.
Dương Linh Nhi vốn có thực lực của cảnh giới Chủ Soái, người bình thường không thể đến gần cô ta chứ huống chi là bắt cóc!
Sau khi suy nghĩ, Tiêu Chính Văn bảo Giang Vạn Long nói với nhà họ Dương rằng hãy cử một hai người đến để kể rõ tình hình lúc đó.
Tối hôm đó, Giang Vạn Long đưa một cặp vợ chồng trung niên đến dinh thự.
Vừa bước vào cửa, người phụ nữ trung niên lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, vừa khóc vừa nói: “Cậu Tiêu, cầu xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi, không còn ai có thể cứu con gái tôi ngoài cậu!”
Vừa nói, người phụ nữ trung niên vừa đau khổ khóc.
Tiêu Chính Văn vội vàng đưa tay đỡ bà ta dậy rồi quay đầu nói với Giang Vạn Long: “Ông Giang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Vạn Long quay đầu liếc nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh nói: “Dương Thiên Tu, ông nói đi!”
Dương Thiên Tu là bố của Dương Linh Nhi, cũng là một trong những nhân chứng của vụ việc này.
“Cậu Tiêu, chuyện là thế này, mấy ngày trước, sau khi con gái tôi nhận được lệnh về nước, lúc ra vùng ngoại ô chơi cùng mấy người bạn thì gặp một cậu chủ đến từ Mỹ Lục!”
“Lúc đó cậu chủ đó bắt ép Linh Nhi và mấy người bạn của con bé đến biệt thự của hắn uống rượu, nhưng bị Linh Nhi từ chối thẳng thừng”.
“Lúc đó, đúng lúc tôi cũng dẫn theo vài vệ sĩ đến đó, vì tôi sợ trong thời gian các cường giả ngoài lãnh thổ tranh đấu, thế lực của các nước quanh Long Kinh sẽ rất phức tạp, mà Linh Nhi và bạn nó lại không biết giữ chừng mực, đắc tội với người không nên đắc tội thì không ổn!”
“Vậy mà lại xảy ra chuyện thật. Cậu chủ đó đã phái vài tên thuộc hạ đến, bắt ép Linh Nhi và mấy người bạn của con bé đến một ngôi biệt thự gần Long Kinh!”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói, gia tộc của người này dường như có quan hệ với giới chính trị ở Mỹ Lục và vùng ngoài lãnh thổ”.
“Ồ? Ý ông là người này có liên quan đến cường giả ngoài lãnh thổ ư?”
Tiêu Chính Văn cau mày nói.
“Cậu Tiêu, trước đó chúng tôi cũng đã nhờ năm đại danh sơn giúp đỡ, nhưng bọn họ không hề phản ứng gì!”
Nói xong, Dương Thiên Tu thở dài.
Điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ vì một khi dính đến vùng ngoài lãnh thổ, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng, do đó năm đại danh sơn đều không muốn nhúng tay vào việc này cũng là lẽ đương nhiên!
“Tiêu Chính Văn, chuyện này có liên quan đến cường giả ngoài lãnh thổ, cậu xem...”
Vẻ mặt của Giang Vạn Long lúc này cũng trở nên u ám.
“Cho dù là cường giả ngoài lãnh thổ thì cũng không thể bắt cóc người dân Hoa Quốc trên đất Hoa Quốc được!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Nghe xong, Giang Vạn Long không khỏi sững sờ, nếu Tiêu Chính Văn ra tay thì chuyện này không còn khó nữa!