Cho đến hôm nay, Thành Hạo còn ôm một chút ảo tưởng, cũng bởi câu nói của Nữ Đế!
Có lẽ đó không phải mưu hại Quảng Lăng Tử, mà sự thật đúng là như vậy!
Nếu không vì sao Nữ Đế chỉ nói cây giáo Bá Vương, mà lại không nhắc chữ nào về kiếm Tần Vương?
"Cụ tổ, nếu Quảng Lăng Tử không có cây giáo Bá Vương, liệu thực lực của hắn có mạnh hơn Tiêu Chính Văn hay không?"
Từ lúc vừa bắt đầu, Tiêu Chính Văn đã yếu thế, kiếm Tần Vương trong tay anh vẫn chưa bao giờ được rút ra, nói cách khác, Tiêu Chính Văn mới là người vững vàng thận trọng nhất trong những người này!
So với cây giáo Bá Vương, kiếm Tần Vương đã lánh đời hơn hai ngàn năm, Tiêu Chính Văn là người thứ hai nắm được kiếm Tần Vương trong tay, trừ Tần Hoàng ra!
So ra, cây giáo Bá Vương đã từng bị bao nhiêu người lấy được?
Không nói đâu xa, Lưu Hắc Tháp thời Lý Đường đã từng có được cây giáo Bá Vương, nhưng kết quả thế nào?
Thường Ngộ Xuân cũng là người có được cây giáo Bá Vương, cuối cùng lại ra sao?
Còn không phải bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà sao?
"Hừ! Cậu cho rằng Nữ Đế sẽ tin lời nói bậy sao? Bà ấy là một người nói sao là vậy, cậu nghĩ như vậy, là vì cậu hoàn toàn không hiểu bà ấy!"
"Thật ra thì, cậu vẫn hiểu lầm Nữ Đế, bà ấy không hề nâng đỡ để hại chết Quảng Lăng Tử, mà còn có một khả năng, đó là đang nhắc nhở Võ Anh Hào, hiểu không?"
Thành Hạo nói ra cách nhìn của cụ ta về chuyện này với tràn đầy lòng tin.
Vừa dứt lời, đến cả Thành Vĩnh Chí cũng ngơ ngác, không sai, đúng là có khả năng đó.
"Sáng mai, chúng ta đi gặp Quảng Lăng Tử, đến lúc đó, hẳn sẽ có một điều ngạc nhiên mừng rỡ thật lớn cho xem!", Thành Hạo khẽ mỉm cười, đi tới một quán trọ cách đó không xa.
Người đời chỉ biết tranh giành Thánh Huyết của Đế Tuấn, nhưng lại không biết, Thánh Huyết của Đế Tuấn đâu phải rẻ rúng giống như nước mưa mà tùy tiện vẩy loạn.
Nó cần một món bảo khí có tên là Ẩm Thiên Tôn để đựng!
Mà thế gia có Ẩm Thiên Tôn lại không được mấy nhà, ít nhất trong trí nhớ của Thành Hạo, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể có được bảo khí này!
Nói cách khác, không có sự trợ giúp của nhà họ Thành, dù Tiêu Chính Văn giết khắp bốn phương, cũng không thể có được Thánh Huyết của Đế Tuấn!
Giờ phút này, trong trang viên nhà họ Khổng, Hứa Văn Long đang ngồi xếp bằng ở góc sân cạnh một hòn non bộ, xung quanh hắn, vô số chân khí tinh khiết, đang mãnh liệt xông vào trong cơ thể hắn!
Mà trước mặt hắn, có một con rồng trắng đang bay lên bay xuống!
Đây là một trong tám tuyệt kỹ lớn của Đế Vương Các, trước mặt hắn có hình thái cực âm dương đang xoay chuyển không ngừng, trên đỉnh đầu hắn lại như có một tòa Thiên Cung thu nhỏ hiện lên.
Giờ phút này trên trán hắn đã rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Hồi lâu sau, một chữ triện cổ từ từ hiện lên trước mắt hắn!
Ngay lúc chữ triện đó xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều như ngừng lại, thậm chí ngay cả thác nước từ trên hòn non bộ chảy xuống cũng dừng lại giữa không trung trong thoáng chốc!