Nếu trong kim tự tháp bí ẩn có cao thủ như thế thật, anh mà cứ cố chấp xông vào thì ngược lại chỉ làm hỏng chuyện.
“Ông Castro, nếu tôi muốn vào kim tự tháp thì nên tìm đến ai?”
“Chuyện này… thân phận của mấy chủ tế đó đều rất bí ẩn, ngay cả tôi cũng không biết ai mới là chủ tế, tôi… tôi nghĩ mình không giúp được cậu Tiêu rồi”.
Castro khó xử lắc đầu.
Với một đất nước mà tôn giáo và chính trị tách biệt với nhau như nước Lý thì chính phủ không có quyền hạn chế tôn giáo.
Những chủ tế đó càng không bị chính phủ quản lý.
Nếu xét về mặt riêng tư thì Castro chỉ mong sao có thể giúp Tiêu Chính Văn giải quyết ổn thỏa ngay lập tức.
Như thế ông ta cũng không cần lo điện Thần Long sẽ bất ngờ bỏ mặc.
Nhưng mấy chủ tế đó người nào cũng vô cùng bí ẩn, bảo ông ta đi tìm ngay thì ông ta biết phải tìm ở đâu?
Thấy Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang nhìn mình, Quân Thích cũng chỉ biết cúi đầu.
Nếu hôm nay không chính tai nghe thấy hai chữ chủ tế thì Quân Thích cũng không biết bây giờ vẫn còn nghề này.
“Được rồi, dẫn người của ông về đi!”
Tiêu Chính Văn phất tay.
Castro vội vàng tỏ ý cảm ơn đứng dậy chào tạm biệt Tiêu Chính Văn và Quân Thích.
Sau đó ông ta chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn.
Lúc này Dupand đang đợi trước cửa phòng, vừa lúc đụng phải Castro.
“Còn ngây người ra đó làm gì, không mau đi đi!”
Vì cái tên khốn kiếp Mayer mà hôm nay Castro mất sạch thể diện nên đâu còn nể mặt Dupand.
Lúc đi ngang qua phòng bao, Dupand liếc nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nghẹn một bụng tức xoay người đi xuống lầu.
Castro rời đi không lâu, quân đội ngoài cửa cũng lần lượt giải tán.
Tiêu Chính Văn đứng dậy đi ra hành lang, vừa lúc một người đàn ông trẻ tuổi ở phòng bên cạnh cũng thò đầu ra, vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Chính Văn.
“Chủ soái!”
Trần Cương vội vàng bước ra chào Tiêu Chính Văn theo kiểu quân đội.
Tiêu Chính Văn sửng sốt, sau đó cũng nhận ra Trần Cương.
“Sao cậu lại ở đây?”