“Nhanh lên! Các người đều điếc cả rồi sao? Còn không mau mời vợ cậu Tiêu đến đây!”
Độ Thiên Chân Nhân vội nói.
Chẳng mấy chốc, hai đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân đã mời Khương Vy Nhan ra khỏi ngôi nhà gỗ.
Cùng ra ngoài với Khương Vy Nhan, còn có Tô Tĩnh!
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan lao nhanh vào vòng tay của anh rồi khóc lóc thảm thiết.
“Chồng ơi, em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa! Hu hu hu...”
Giờ phút này, trong lòng Khương Vy Nhan có cảm giác giống như vừa trải qua hai kiếp nạn, vì thế cô thật sự không muốn xa Tiêu Chính Văn một giây một phút nào nữa.
“Không sao rồi, đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em đâu!”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa ôm Khương Vy Nhan vào lòng.
Nhưng ánh mắt của anh lại hờ hững rơi trên người Đông Phương Viêm.
“Mày đáng chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Đông Phương Viêm sợ hãi tới mức ngã ngồi dưới đất, hắn giơ tay chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi nói: “Tao cảnh cáo mày, tao là người thừa kế tương lai của nhà họ Đông Phương!”
Người thừa kế tương lai của nhà họ Đông Phương ư?
Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười khẩy, định sải bước tiến lên trước.
Sát khí khắp người khủng bố như thiên thạch rơi xuống đất!
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sơn trại đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
“Vua Bắc Lương, xin đừng vội ra tay!”
Cùng với tiếng hô lớn, bốn năm tên lính ngự lâm quân vây quanh một người, thở hổn hển chạy vào trong sơn trại.
“Hả?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mấy tên lính ngự lâm quân và người kia, doạ cả đám người khẽ sững sờ, sau đó bật cười đon đả tiến lên nghênh đón.
“Vua Bắc Lương, khoan hãy ra tay, Thiên Tử có lệnh!”
Dứt lời, người đó ra hiệu bằng ánh mắt cho hai tên lính ngự lâm quân, hai tên đó tiến lại đỡ Đông Phương Viêm sớm đã sợ tới mức ngồi xụi lơ dưới đất.
“Vua Bắc Lương, Thiên Tử đã biết chuyện giữa cậu và nhà họ Đông Phương, nhưng dù gì nhà họ Đông Phương cũng là một gia tộc lớn ở Hoa Quốc chúng ta, vậy nên chút hiểu nhầm nhỏ này, mỗi người cùng tự lùi lại một bước thì cũng qua cả thôi!”
Người đó nói, rồi đọc lại thánh chỉ của Thiên Tử thêm một lần.
Nội dung đại khái là bảo Tiêu Chính Văn bỏ qua cho Đông Phương Viêm, đồng thời cũng bảo Đông Phương Viêm thả Khương Vy Nhan ra, mọi người cùng lùi lại một bước, tránh tổn hại tới bầu không khí hòa thuận!
Không sớm không muộn, thánh chỉ lại đến ngay lúc này, trong ánh mắt Tiêu Chính Văn đột nhiên loé lên tia sáng lạnh lùng.