Tưởng Văn Lộ chắp tay sau lưng, đi tới chỗ thành viên đội chấp pháp, nói: “Lột da chân đứa bé này cho tôi!”
“Rõ!”
Một thành viên đội chấp pháp cầm lấy con dao nhọn trong tay Tưởng Văn Lộ, kéo cậu bé lên, định cắt da thịt trên chân cậu bé.
“Ngăn hắn lại!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh ra lệnh.
Long Ngao giận dữ bật dậy, vung con dao găm về phía thành viên đội chấp pháp.
Lúc con dao chuẩn bị cắt vào da thịt của cậu bé thì đột nhiên hắn cảm thấy lạnh ở cổ tay.
Sau đó, bàn tay đang nắm con dao nhọn rơi xuống đất.
Tên thành viên đội chấp pháp vẫn đang tự hỏi bàn tay này là của ai?
Nhưng một giây sau, cơn đau nhói đột nhiên truyền đến từ cổ tay hắn.
“A! Tay của tôi!”
Tên thành viên đội chấp pháp kia vừa định đưa tay lên che miệng vết thương lại thì máu tươi đã bắn tung tóe.
“Ai?”
Tưởng Văn Lộ cũng sững sờ, nếu con dao găm vừa rồi mà ném về phía hắn thì e rằng hắn đã mất mạng!
“Tôi!”
Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, bước ra khỏi phòng, chỉ tay vào đứa bé: “Thả đứa bé ra thì tôi sẽ cho ông được sống yên ổn, nếu không tôi sẽ khiến ông sống không được mà chết cũng chẳng xong!”
Lúc Tưởng Văn Lộ nhìn rõ mặt Tiêu Chính Văn, sắc mặt của hắn cũng thay đổi vài lần!
Nhưng ngay sau đó, hắn đã bình tĩnh lại.
Tiêu Chính Văn không còn là vua Bắc Lương nữa!
Hắn tự cổ vũ cho chính mình, đồng thời nở nụ cười đắc ý: “Xem ra giữa các người có mối quan hệ mờ ám không thể để người khác nhìn thấy! Vừa hay, tôi đỡ phải đến Giang Trung bắt người!”
“Người đâu, bắt Tiêu Chính Văn lại cho tôi!”
Hơn chục thành viên đội chấp pháp lập tức rút súng ra, chĩa vào Tiêu Chính Văn.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng từng là vua Bắc Lương, ai dám coi thường anh chứ?
Đối mặt với hơn chục khẩu súng lục, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, đừng nói là súng lục, cho dù là mười khẩu súng bắn tỉa thì trong mắt Tiêu Chính Văn cũng chỉ là thứ vô dụng!
“Khụ khụ!”
Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng ho khẽ, một ông lão mặc kiếm phục từ ngoài cửa bước vào sân.
“Tiêu Chính Văn, ông Lạc đã sớm đoán được rằng cậu nhất định sẽ tới!”
Ông lão lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt hơi kiêu ngạo.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông lão, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương ba sao, xem ra ông Lạc cũng không hề đơn giản!
“Tôi đến để bắt cậu theo lệnh của ông Lạc! Tôi đã tới rồi thì tốt nhất là cậu đừng chống cự nữa, nếu không, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!”
Cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao quả thực là không hề đơn giản!