Ticha cũng không nghĩ ngợi nhiều, mà đi dọc xuống theo con đường.
Tiêu Chính Văn vừa đi vừa quan sát bức tường hai bên đường hầm.
Lúc đầu, con đường còn tương đối rộng, đủ cho ba người đi qua.
Nhưng càng đi, hai bên càng hẹp lại, đến cuối cùng chỉ có một người đi qua được.
Bức tường đá hai bên cũng trở thành bức tường sa thạch tinh xảo hơn bức tường đá khổng lồ ban đầu.
Lúc đi qua đường hầm đến căn phòng bằng đá đầu tiên, một ngọn lửa trong không trung đột nhiên chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là lúc ngọn lửa bùng lên đến đỉnh, một cảm giác ớn lạnh bất ngờ ập đến.
Tiêu Chính Văn và Ticha cùng rùng mình.
Cùng lúc đó, một vầng sáng lóe lên bức tường đá, xung quanh xuất hiện bốn bức tranh, thay cho những bức tường trống không.
Những bức tranh này khác với những bức tranh tường được chiếu trên tivi. Chúng không chỉ có hai màu đen trắng, mà là những bức tranh kể truyện sống động đầy màu sắc.
Từ bức tranh đầu tiên, Tiêu Chính Văn nhìn thấy một người đầu sói thân người bước ra khỏi không gian tăm tối.
Sau đó một người biến thành vô số người.
Ai cũng có hình dạng đầu sói thân người.
Ghi chép bên trên có lẽ là nguồn gốc của người nước Lý, hoặc là nguồn gốc của dân tộc này.
Nhưng sau đó, có vẻ như ai đó đã phạm phải sai lầm, đột nhiên bức tranh trở thành màu đen trắng, mặt trời trên bầu trời biến mất, thay vào đó là mặt trăng.
“Cậu Tiêu hiểu được sao?”
Ticha quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ bối rối.
Những bức tranh trong kim tự tháp đều này đều là ngôn ngữ cổ nhất.
Ngay cả chủ tế cũng không thể hiểu nó có nghĩa là gì!
“Ở đây có lẽ nói có người làm sai chuyện gì đó cho nên đã mất đi ánh mặt trời...”
Tiêu chính Văn chỉ tay vào bức tranh trắng đén trên tường rồi nói.
“Cậu Tiêu, không giấu gì cậu, những bức họa trên tường này, dù có là tôi thì cũng không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng người này có lẽ là Titutankhamun!”
Ticha vừa nói vừa chỉ tay vào phần sau cùng của bức tranh trên tường, nơi có hình ảnh đầu người thân bọ cạp, nói:
“Chỉ có Titutankhamun từng có ước định với ác quỷ. Nghe nói ác quỷ cho cụ ta một quân đoàn bất tử, chính bởi vì có quân đoàn bất tử này nên cụ ta mới thống nhất được nước Lý, thế nhưng bắt đầu từ lúc đó, nước Lý dường như đã bị nguyền rủa!”
Những điều này cũng là một đoạn lịch sử mà Ticha nghe thầy của mình kể lại, cách ngày nay cũng cả mấy nghìn năm.
Thậm chí hiện nay rất nhiều người đều hoài nghi liệu thật sự có người tên là Titutankhamun hay không!
Không một ai có thể phát triển được thành dáng vẻ giống như cụ ta, lúc còn sống thì đầu người thân sư tử, sau khi chết đi lại là đầu người thân bọ cạp!
Bức tranh trong căn phòng đá đầu tiên ghi chép lại quá trình Titutankhamun thống nhất nước Lý ra sao, mà trong cả quá trình đều có quan hệ vô cùng mật thiết với người đầu sói thân người kia!
Tiêu Chính Văn xem xong, dựa theo một số phương pháp suy diễn văn tự cổ đại trong Thiên Sơn Thư Lục, về cơ bản có thể đưa ra được kết luận, đây là một căn phòng đá ghi chép lại tội ác của Titutankhamun.
Cũng có thể nói, lời nguyền mà Antira vừa mới nhắc tới cũng bắt đầu chính từ thời đại của Titutankhamun.
“Thế nhưng, nơi này không phải là điện Thần Minh sao? Sao lại có liên quan tới ghi chép của Titutankhamun?”
Tiêu Chính Văn suy nghĩ nát óc vẫn chưa hiểu ra được, liên tục lắc đầu nói.