"Các cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của năm đại danh sơn không phải đã trở về sao? Chẳng lẽ bọn họ cứ ngồi nhìn người của gia tộc họ Ấn cổ xưa đứng trên bầu trời của Hoa Quốc, cứ như vào vùng đất không người vậy sao?”
"Hừ! Đám người không biết xấu hổ này, để trả thù vua Bắc Lương, ngay cả giới hạn cũng không còn nữa!”
Ngay cả những người dân bình thường trên đường phố cũng mắng nhiếc đám người Triệu Kế Hồng vì hành động của họ.
Mà đám mây đen khổng lồ kia, trong nháy mắt, đã bay tới trên bầu trời Long Kinh!
“Ai là Tiêu Chính Văn? Ra đây chịu chết đi”.
Khi đám mây đen kia kéo tới bầu trời Long Kinh, một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang vọng khắp nơi!
Cùng lúc này, một tia sáng chói lóa bay từ Hoa Sơn về phía bầu trời Long Kinh.
Đám người nhà họ Khổng thấy một tia sáng bay vụt qua đỉnh đầu của mình, hơn nữa ba bóng người bên trên tia sáng chính là ba người Triệu Kế Hồng, Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân thì đồng loạt nở một nụ cười lạnh lùng.
“Tộc trưởng, theo tôi thấy, chi bằng chúng ta cũng đi góp vui, xem xem Tiêu Chính Văn cậu ta giải mối nguy ngày hôm nay thế nào!”
Khổng Hựu Bang cười lạnh lùng nói, đồng thời lại quay đầu nhìn về phía Hứa Văn Long.
Hứa Văn Long cũng gật đầu lia lịa, nói: “Ông Khổng, theo tôi thấy, ba người đó cũng đơn giản chỉ là đi hóng hớt, một khi Tiêu Chính Văn bị trừ khử, vậy thì bọn họ rất có khả năng sẽ phân chia toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu!”
“Đặc biệt là những công pháp giúp Tiêu Chính Văn có thể đánh giết ngược dòng, khả năng cao chúng ta còn có thể kiếm được chút lợi lộc!”
Lời này vừa mới thốt ra, trên mặt Khổng Vạn Thắng liền lộ ra vẻ tham lam vô độ, sau đó dẫn đám người nhà họ Khổng tới thẳng Long Kinh!
Lúc này, ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng sải bước đi trên hư không, chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn về phía tập đoàn Vy Nhan!
Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy Tiêu Chính Văn bình thản bước ra từ trong toà nhà làm việc, đầu tiên là ngẩng đầu liếc nhìn Haig, sau đó lại quay đầu nói với mấy người ông Bạch: “Các vị tới để chê cười tôi sao?”
“Nào dám nào dám! Chúng tôi cũng là con cháu của rồng, sao có thể chê cười cậu Tiêu cơ chứ!”, Thiên Hà Đạo Quân lắc đầu nói.
“Không sai, chúng tôi chỉ là nói lời giữ lời, bỏ tất cả hoa Tử Tiêu bên trong tông môn vào trong cái hộp gỗ này, tiện đường mang tới cho cậu Tiêu!”, Độ Ách Chân Quân cười lạnh lùng nói.
“Đúng thế, thật ra chúng tôi cũng đều muốn giúp cậu Tiêu một tay, đáng tiếc bản lĩnh của chúng tôi quá thấp kém, không xứng đứng bên cạnh cậu Tiêu!”, Triệu Kế Hồng bày ra dáng vẻ chờ xem kịch hay, giơ tay lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ, nói.
Ba người bọn họ hôm này đến chỉ để chà đạp Tiêu Chính Văn, dù không đích thân xé xác Tiêu Chính Văn ra làm trăm nghìn mảnh, thế nhưng ít nhất có thể nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị giết cũng có thể làm cho mối hận trong lòng họ nguôi đi phần nào!
Ông cụ Quý ngẩng đầu nhìn về phía ba người bên trên bầu trời, nghiến răng nói: “Ba vị, các vị ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng là những nhân tài kiệt xuất trong số các võ giả ở Hoa Quốc, lẽ nào hôm nay mấy người chỉ khoanh tay đứng nhìn người nhà họ Ấn gây bất lợi cho Hoa Quốc chúng ta hay sao?”
“Khoanh tay bàng quan như vậy, mấy người biết ăn nói thế nào với người trong thiên hạ!”