Thậm chí âm phủ còn chưa kịp tiêu hóa tin tức cung Sở Giang Vương bị tiêu diệt thì điện Hiro đã trở thành một đống gạch vụn.
Chỉ có vài người lớn tuổi có thực lực cực kỳ cao mới nhận ra sự khác thường.
Cũng có không ít người chạy đến cung Sở Giang Vương xem xét tình hình.
“Cậu Tiêu, lẽ nào để ông ta chạy thế sao?”, nói rồi Hiên Viên Ngự quay sang nhìn về hướng Abe Seimei chạy trốn.
Dù sao lúc này tin tức điện Hiro vẫn chưa truyền ra ngoài, hơn nữa ngoài cung Sở Giang Vương, các thế lực khác vẫn chưa cảnh giác được.
Lúc này nếu để Abe Seimei chạy thoát, ngược lại sẽ rất bất lợi với Tiêu Chính Văn.
“Thôi vậy, ông ta đã sợ đến vỡ mật rồi, có cho ông ta mười lá gan cũng không dám nói mọi chuyện xảy ra ở đây đâu”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Hiên Viên Ngự thu hồi ánh mắt nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Trong thập điện còn một nữ điện chủ, nghe nói người này giết vô số người, càng thích hành hạ thần hồn của người khác, không ngại đi gặp bà ta một chút”.
Nói rồi bóng người Tiêu Chính Văn xoẹt qua, đã bay về hướng Đông Bắc.
Ở một bên khác, Abe Seimei không ngừng nghỉ bay đến một ngọn núi sâu trong lòng âm phủ Hoa Quốc.
Lúc này ông ta đã không còn tâm tư quan tâm đến vết máu cả người nữa, đến khi trốn vào trong hang núi, trái tim luôn treo lơ lửng trong lồng ngực của Abe Seimei mới yên tâm.
Nghỉ ngơi một lúc ông ta mới nhớ lại cảnh tượng đáng sợ vừa xảy ra.
Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ dùng một ngón tay mà thôi, thoáng chốc đã khiến điện Hiro trở thành đống hỗn độn.
Đối mặt với đối thủ ở cấp bậc này, ông ta không dám nhìn lại, càng đừng nói là chống lại.
Cho đến hiện giờ mỗi khi nhớ lại Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý vung tay lên đã có thể chém tháp trấn hồn Bát Vũ làm đôi, ông ta đều toát cả mồ hôi lạnh.
Tận mắt nhìn thấy sư môn và sư huynh, sư đệ của mình đều chết trong tay Tiêu Chính Văn, Abe Seimei không dám có ý nghĩ trả thù.
Ngược lại lúc này trong lòng ông ta lại xuất hiện sự vui mừng sau khi chạy thoát.
Một lúc sau, Abe Seimei mới cười khổ nhìn ra ngoài hang núi, may mắn là Tiêu Chính Văn không đuổi đánh đến.
Sau đó Abe Seimei dứt khoát điểm ngón tay vào không trung làm một hòn đá lớn rơi xuống, chặn luôn cửa hang.
Ở một bên khác, trong điện Ngọc Nữ trên núi Quỷ Khốc, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ đồ trắng đang gảy đàn.
Bà ta là Bạch Y, vợ của Dương Giác Thoái, được gọi là ma nữ trong âm phủ.
Bạch Y vốn dĩ là một người phụ nữ nông dân vào thời kỳ Tiên Tần, nhưng trong đêm tân hôn đã bị chồng mình giết chết.
Đến khi chết bà ta vẫn còn ôm hận với đàn ông.
Bà ta không hiểu tại sao chồng lại làm như thế, càng không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì sai.