Chương 552: Đêm nay không còn bang Thanh Xà nữa
Nghe thấy thế, cả phòng bao lập tức yên tĩnh lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn ra cửa chính.
Nơi đó, một cái bóng lạnh lùng bước vào, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt bình thản.
Mọi người há hốc miệng, ai cũng sửng sốt.
Ngô Kỳ Lôi có phản ứng đầu tiên, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn đang bước từ ngoài cửa vào, tức giận gầm lên: “Mẹ kiếp mày là ai? Ai cho mày xông vào đây, muốn chết à?”
Đến giờ, những người khác mới tỉnh táo lại, đua nhau chỉ tay vào mặt Tiêu Chính Văn mắng chửi: “Mẹ kiếp, mày là ai hả? Có biết đây là đâu không? Chán sống à?”
“Bảo vệ đâu, đuổi cổ hắn ra ngoài, đánh gãy chân luôn!”
“Chắc thằng nhãi này chưa chết bao giờ!”
Bị mọi người chửi bới, sắc mặt Tiêu Chính Văn vẫn bình thản, bước thẳng tới chiếc sofa đối diện bọn họ ngồi xuống, hai chân vắt chéo, lấy một bao thuốc ra, châm một điếu rồi thản nhiên hút.
Ngô Kỳ Lôi thấy thế thì điên tiết, lập tức đứng dậy mắng Tiêu Chính Văn: “Oắt con! Mày muốn chết đấy à? Tao cho mày một cơ hội cầu xin, lập tức quỳ xuống xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa nãy và sự vô lễ hiện giờ! Nếu không, tao cho người giết cả nhà mày!”
Ha ha.
Tiêu Chính Văn nhìn Ngô Kỳ Lôi, nói: “Tứ Gia bang Thanh Xà, Ngô Kỳ Lôi hả?”
“Hừ, mày biết là tốt, tao chính là Tứ Gia của bang Thanh Xà! Nếu mày đã biết tao thì nên biết, đắc tội tao sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”, Ngô Kỳ Lôi vô cùng tự tin nói.
Mấy người bạn và ông chủ bên cạnh cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đùa cợt.
Thằng oắt đột ngột xông vào này đúng là không biết trời cao đất dày.
Nhưng.
Ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chính Văn lại bình thản nói: “Ngô Tứ Gia, vậy ông có biết đắc tội với tôi thì sẽ có kết cục gì không?”
Mọi người nghe thấy thế thì cười ầm lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám nói với Ngô Kỳ Lôi những lời như vậy ở thành phố Thanh Sơn.
“Ha ha ha, oắt con, mày bị đần độn à?”
“Đây là thành phố Thanh Sơn, là địa bàn của bang Thanh Xà đấy!”
“Người đứng trước mặt mày là Ngô Tứ Gia của bang Thanh Xà, dưới một người trên vạn người đấy!”
Ngay cả Ngô Kỳ Lôi cũng phải bật cười, nói: “Oắt con, tao không hiểu ý của mày lắm”.
Tiêu Chính Văn nhún vai đáp: “Vậy tôi sẽ giúp Ngô Tứ Gia hiểu rõ hơn”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn ném luôn một chiếc nhẫn xuống trước mặt ông ta.
Sắc mặt Ngô Kỳ Lôi u ám, cầm chiếc nhẫn lên, lập tức nhíu mày, ánh mắt tỏa ra sát khí thấu xương.
Sau đó, ông ta tỏ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hỏi: “Mày chính là tên Tiêu Chính Văn ở Tu Hà sao?”
“Đúng vậy, xem ra Ngô Tứ Gia nhớ ra rồi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
“Mẹ ơi”.
Không khí trong phòng bao lập tức trầm xuống.
Sắc mặt mọi người đều khó coi.
Mẹ kiếp!
Không ngờ Tiêu Chính Văn ở Tu Hà chạy đến tận thành phố Thanh Sơn!
Hắn đang trả thù sao?
Điên rồi chắc?
Dám trả thù ở thành phố Thanh Sơn?
Ngô Kỳ Lôi cũng biến sắc, sau đó lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, nói: “Được được được! Mày đúng là khiến tao bất ngờ, còn đích thân đến tận thành phố Thanh Sơn. Nói thật là bây giờ tao thấy hơi phục mày đấy. Nếu mày có thể giết được Huyết Nguyệt và Ngũ Hành Tăng, thì chứng tỏ thực lực của mày không kém, sao nào, có muốn theo tao làm việc không? Tao đảm bảo cho mày được hưởng vinh hoa phú quý, trở thành nhân vật được mọi người ngưỡng mộ ở thành phố Thanh Sơn”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày đáp: “Xin lỗi nhé, hôm nay tôi đến không phải để bàn chuyện này”.
“Thế mày đến làm gì?”
Ngô Kỳ Lôi nhếch mép cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn bình thản đáp: “Lấy mạng ông!”
Rắc!
Không khí trong phòng bao như nứt ra, trở nên vô cùng nặng nề.
Mấy người còn lại, cho dù là đồ ngốc, thì lúc này cũng cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt trên người Tiêu Chính Văn.
Thằng nhãi này đến để trả thù thật!
“Ha ha ha”.
Ngô Kỳ Lôi nghe thấy thế, bật cười nói: “Oắt con, tuy tôi rất tán thưởng cậu, nhưng nếu cậu không thức thời thì đừng trách tôi độc ác”.
“Người đâu!”
Ngô Kỳ Lôi gầm lên giận dữ, ung dung ngồi xuống sofa, chờ thuộc hạ của mình xông vào, sau đó bắt tên khốn không biết trời cao đất dày này lại, để ông ta chà đạp hành hạ.
Nhưng, chờ nửa phút vẫn không thấy ai.
Ngô Kỳ Lôi cáu kỉnh, lại gầm tiếp: “Mẹ kiếp! Vào đây cho tao!”
Nhưng vẫn không có một ai bước vào.
Lúc này, sắc mặt Ngô Kỳ Lôi đã rất khó coi.
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Xem ra lệnh của Ngô Tứ Gia không có tác dụng rồi, có cần để tôi thử không?”
Ngô Kỳ Lôi nghe thấy thế thì nhíu mày.
Sau đó, Tiêu Chính Văn gọi: “Tất cả vào đây đi!”
Cộp cộp cộp!
Tiếng bốt quân đội giẫm xuống nền gạch bỗng vang lên, vang khắp cả hành lang bên ngoài.
Sau đó, mấy chục binh lính vũ trang đầy đủ, cầm súng xông vào.
Trang phục chiến đấu màu xanh đậm, đội mũ sắt, còn vẽ mặt.
Khoảnh khắc bọn họ bước vào, Ngô Kỳ Lôi và mấy người bạn của ông ta đều hết hồn.
Vãi chưởng!
Chuyện gì thế này?
Binh lính?
Sắc mặt Ngô Kỳ Lôi kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn đang chậm rãi đứng dậy, cố nén sự sợ hãi trong lòng, hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Tiêu Chính Văn đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Kỳ Lôi, nói: “Ra tay với con gái tôi, lẽ nào ông chưa xem tư liệu về tôi sao?”
Ngô Kỳ Lôi sầm mặt, ông ta có điều tra, nhưng thông tin nhận được thì Tiêu Chính Văn chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Khương Tu Hà mà thôi, đâu có nói hắn có thể điều động lực lượng đến mức này chứ?
Ngô Kỳ Lôi thấy hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Người anh em, oan gia nên giải không nên kết, chuyện mấy ngày trước là do bang Thanh Xà chúng tôi không đúng, tại đây tôi xin lỗi cậu, mong cậu giơ cao đánh khẽ. Ngày mai, tôi sẽ đích thân đến tận Tu Hà, xin lỗi phu nhân và tiểu thư”.
Mấy người bên cạnh nghe thấy thế đều há hốc miệng.
Ai mà ngờ được Tứ Gia của bang Thanh Xà đứng đầu thành phố Thanh Sơn lại cúi đầu nhún nhường như vậy chứ?
Nhưng Ngô Kỳ Lôi không thể không cúi đầu nhún nhường được, có thể điều động được số binh lính như vậy, chứng tỏ thân phận của tên Tiêu Chính Văn này không hề đơn giản.
Lại nghĩ đến chủ thuê đằng sau bỏ ra một số tiền lớn muốn giết hắn, càng cho thấy tên Tiêu Chính Văn này chắc chắn không phải người tầm thường.
Nhiệm vụ lần này bang Thanh Xà không thể nhận nữa.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Xin lỗi nhé, bây giờ ông nhận sai thì muộn rồi”.
Thịch!
Ngô Kỳ Lôi nhíu mày, cố nén sự tức giận trong lòng, nói: “Thế cậu muốn sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp: “Nói cho tôi biết là ai đứng sau sai khiến, nói ra thì ông có thể dẫn người rời đi. Nếu ông không nói, đêm nay, thành phố Thanh Sơn sẽ không còn Ngô Tứ Gia, cũng không còn bang Thanh Xà nữa”.
Nghe những lời ngông cuồng của Tiêu Chính Văn, Ngô Kỳ Lôi nổi giận, gầm lên: “Người anh em, làm người đừng có vênh váo quá! Cho dù cậu có thể điều động lực lượng như này, nhưng dù gì đây cũng là thành phố Thanh Sơn, là địa bàn của bang Thanh Xà tôi! Hơn nữa, bang Thanh Xà chúng tôi cũng không phải là phường ăn hại, riêng ở thành phố Thanh Sơn, chúng tôi đã có ba mươi nghìn anh em, còn có vũ khí nữa!”
“Tôi khuyên cậu dừng lại chuyện này ở đây, đừng có được voi đòi tiên, nếu không, bất kể cậu là ai, đắc tội bang Thanh Xà chính là đắc tội với Diêm Vương!”
Cùng với tiếng gầm của Ngô Kỳ Lôi, phòng bao bỗng trở nên im phăng phắc.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại cười mỉa, nói: “Vậy sao? Tôi muốn xem xem Diêm Vương của bang Thanh Xà là ai, có thu phục nổi tôi không!”