“Haizz, người anh em, anh lấy cái gì mà đánh với Vương Vũ? So về tố chất, có mười anh cũng không chạm được vào một sợi tóc của người ta, so về thực lực người ta là cao thủ Đế Cảnh, anh chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng”.
“Đúng thế, tôi nói này, anh vẫn nên quỳ xuống đập dầu mấy cái với sư huynh Vương, ít nhất còn có thể bảo vệ mạng sống”.
Nghe thế Nguyệt Nhu cười càng đắc ý hơn, vừa lắc đầu vừa chế giễu nói: “Các anh đừng nói người ta như thế, người ta cũng là người từng đánh bại cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương đấy”.
Cô ta nói thế, mọi người trước đó cười cợt Tiêu Chính Văn bỗng chốc im bặt.
“Gì cơ? Cậu ta… cậu ta cũng từng giết cao thủ Đế Cảnh ư?”
Thoáng chốc mọi người đều sửng sốt, từ lúc nào mà cao thủ Đế Cảnh lại không đáng tiền như thế chứ, một cảnh giới Nhân Hoàng cũng có thể giết được đại tài Đế Cảnh dễ dàng?
“Hắn cũng có thể dựa vào khí tức của rồng, nhưng tiếc là chỉ có mười giây ngắn ngủi mà thôi”, Nguyệt Nhu nói thế khiến mọi người thở phào.
Dù sao Vương Vũ cũng không phải là người mà bất kỳ một Đế Cảnh cấp một nào cũng có thể so được.
Hơn nữa Vương Vũ không cần dựa vào khí tức của rồng mà bản thân vốn đã có một con rồng con.
Cao thủ Đế Cảnh nhà họ Phương không so được với Vương Vũ, thậm chí còn có cách biệt về thiên chất.
Vương Vũ vừa phất tay áo, vừa bước vào hư không, lúc này hắn như một vị tiên giáng trần, chỉ đứng ở đó thôi cũng hòa làm một với mọi thứ xung quanh.
Khí tức đó, uy lực đó không hổ là con cưng của trời.
Tiêu Chính Văn cũng bước vào không trung, khi Tiêu Chính Văn còn chưa đứng vững, Vương Vũ bỗng ra tay đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Rầm.
Kiếm Thanh Phong ba tấc vung ra, vô số tia sáng ngưng tụ thành một luồng kiếm khí làm chấn động trời đất.
Thanh kiếm dài ba tấc trong tay hắn như thể có thể đánh ra đến hàng chục ngàn mét, dường như cả phương trời này cũng hòa làm một với thanh kiếm dài của hắn.
Thế nên trông có vẻ như là một đòn tấn công bừa nhưng lại chứa cả uy lực của trời, thậm chí ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện một vết nứt.
“Trước đó đúng là anh từng giết cao thủ Đế Cảnh nhà họ Phương, nhưng anh nghĩ tôi cũng yếu ớt, bị anh giết chết như người nhà họ Phương sao?”
“Nói thật nhé, trong mắt tôi Đế Cảnh cấp một bình thường nhỏ bé chỉ như một con kiến thôi”.
Vừa dứt lời kiếm ý đó lại mạnh thêm.
“Thật ra anh không mạnh hơn hắn là bao”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
“Ầm!”
Khí tức của Tiêu Chính Văn lập tức dâng lên, đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Mặc dù chỉ có khí tức của Nhân Hoàng cấp chín nhưng trong đó lại chứa cả sự bá đạo từ cổ đại.