Thật ra âm phủ thật có cách biệt không rõ ràng với thế tục, nơi này cũng có thành phố, có dân cư, hơn nữa sông hồ cũng không khác gì với thế tục.
Thậm chí có thể nói mọi thứ ở đây là lá bài lật ngửa của thế tục, duy nhất một điều khác biệt là con người ở đây.
Người ở đây sinh sống bằng tử khí nhưng người thế tục lại lấy sự đứt đoạn sự sống làm điểm cuối của sinh mạng.
Mà người âm phủ cũng có sinh tử, đó chính là tử khí trên người họ bị cắt đứt hoàn toàn, người này sẽ biến mất mãi mãi từ âm phủ.
Mà người thanh niên trước mặt lại đang trốn khỏi sự truy đuổi.
Lúc này cả người anh ta đều bị thương, hơn nữa cánh tay cũng bị gãy, nếu không nhờ anh ta đã có cảnh giới Nhân Hoàng cấp một thì e là đã chết từ lâu rồi.
“Hừ! Muốn giết tôi à, đâu có dễ”.
Thanh niên vừa điên cuồng chạy về phía trước vừa lén nhìn phía sau.
Đằng sau anh ta có mười mấy người cảnh giới Nhân Hoàng đang điên cuồng đuổi theo, thậm chí có một cao thủ đã đạt đến Đế Cảnh cũng ở trong đám người.
“Diệp Phàm, hôm nay dù cậu có chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát được”, cao thủ Đế Cảnh đó lạnh lùng nói.
“Tôi là người nhà họ Diệp, các người dám giết cả tôi sao?” Diệp Phàm giận dữ quát lớn, nhưng không dám chậm chân.
Anh ta biết rõ những người này không chỉ dám giết anh ta mà nếu hôm nay không có gì thay đổi thì anh ta chắc chắn sẽ chết.
Nhà họ Diệp là một trong bốn gia tộc lớn ở Đông Bắc âm phủ, người dám giết anh ta chắc chắn phải có lai lịch hơn hẳn nhà họ Diệp.
“Có gì không dám? Cậu chết ở nơi hoang vu này thì ai biết được là do chúng tôi làm?”
Mấy người phía sau đuổi theo, tiến gần Diệp Phàm, Diệp Phàm có thể cảm nhận được sát khí mạnh sẽ từ đối phương.
Khu vực này đã bị cao thủ Đế Cảnh kia khóa chặt, cho dù anh ta dùng hết sức thì cũng không thể thoát khỏi đám binh lính đang đuổi theo phía sau.
“Các người muốn cá chết lưới rách thật sao?” Diệp Phàm lại tức giận gầm lớn.
Anh ta chỉ đến thành Uông Tử, thăm lại nơi lúc nhỏ mình sống, không ngờ lại rước họa vào thân.
Lúc anh ta rời khỏi Huyết Ô Trì đã bị bốn cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nhắm tới, hơn nữa đối phương còn không nói một lời với anh ta, mà thẳng thừng ra tay luôn.
Thế lực của nhà họ Diệp ở đông bắc âm phủ không hề nhỏ, ngay cả thập đại Âm Sư đều nể mặt nhà họ Diệp vài phần.
Thực ra tình hình của âm phủ rất giống với thời kỳ cổ đại Hoa Quốc, mỗi gia tộc thống trị một nơi, sau hàng chục triệu năm, sức mạnh của những thế lực này đã khó bề thay đổi.
Bây giờ nhà họ Diệp đã nổi danh khắp Đông Bắc âm phủ, ngoại trừ Thập Điện Diêm La, ai dám động đến người nhà họ Diệp?
Các thế gia lớn khác đều nương tựa cùng nhau tồn tại, sao dám giết người nhà họ Diệp?
Ngoại lệ duy nhất ở đây là nhà họ Tả, Thành Hoàng!
“Hạo Thiên chết rồi, ân oán giữa các người sớm đã qua đi, không phải sao? Tại sao còn muốn đánh đánh giết giết!” Diệp Phàm vừa điên cuồng chạy, vừa nói để trì hoãn thời gian.