“Hơn nữa, cụ tổ nhà họ Hứa còn đích thân ra tay bố trí trận pháp xung quanh, chỉ cần có người dám gây rối, thì những trận pháp này nhất định sẽ khiến cho người đó có đi mà không có về!”
Hứa Thiến vừa nói, vừa chỉ về phía xa.
Tiêu Chính Văn cũng ngước đầu lên nhìn.
Quả nhiên, toàn bộ thị trấn gần như liên kết thành một thể với những dãy núi xung quanh.
Những tòa tháp cao trên núi và những tòa nhà trong thị trấn vừa vặn tạo thành một trận pháp lớn trong dãy núi tích hợp với phòng thủ và tấn công!
Xem ra người này cũng khá giỏi về mặt hình thành trận pháp.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, trận pháp này đúng là có thể ngăn cản hậu quả của những cường giả cảnh giới Thiên Thần ra tay, nhưng vẫn khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến những người dân gần đó.
“Anh Tiêu, thật ra nhà họ Hứa chúng tôi là người kế thừa Lỗ Ban Thư, hơn nữa, từ đời Tần đến nay, chỉ có nhà chúng tôi mới được Công Du Ban truyền lại và kế thừa!”
Hứa Thiến nói với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Tiêu Chính Văn cũng khá ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
Khi nhắc đến Công Du Ban, hầu như ai cũng biết rằng đó là người sáng lập trận pháp thật sự từ thời Tần đến nay!
Trận pháp của đời sau có rất nhiều, cũng đều có nguồn gốc từ Lỗ Ban Thư của Công Du Ban!
Có điều, sau nhiều cuộc chiến thăng trầm của Hoa Quốc, tính thừa kế của Công Du Ban đã bị phai nhạt khỏi Hoa Quốc!
Thậm chí vẫn có người cho rằng Công Du Ban đã bị thất truyền từ lâu.
Không ngờ nhà họ Hứa lại là hậu duệ của Công Du Ban!
“Tiểu Thiến!”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua, lạnh lùng cắt ngang lời nói của Hứa Thiến.
Hứa Thiến vội vàng tìm kiếm giọng nói được phát ra, chỉ thấy một ông lão tóc trắng đang đẩy cửa đi vào nhà hàng.
“Ông nội, sao lại là ông? Người này chính là ân nhân cứu mạng của cháu, vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn, anh Tiêu!”
Hứa Thiến giới thiệu với ông lão.
Ông lão nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, khẽ gật đầu.
Chỉ có điều, ba từ “vua Bắc Lương” nếu vào một năm trước có lẽ sẽ rất đáng giá.
Nếu như lúc đó ông lão nhìn thấy Tiêu Chính Văn cũng phải khom người cúi lạy!
Tuy nhiên, lần này thì khác.
Hôm nay, đừng nói là vua Bắc Lương, cho dù là Thiên Tử cũng không đáng nhắc đến.
Vì vậy, ông lão chỉ khẽ gật đầu với Tiêu Chính Văn nhưng lại không hành lễ.
“Cậu Tiêu, Tiểu Thiến không hiểu chuyện, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ, nhưng cậu cũng đừng tin!”
Ông lão chậm rãi mở miệng nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng ngẩng đầu lên, đánh giá ông lão!
Chỉ thấy ông lão râu tóc bạc phơ, trên người mặc một bộ áo dài màu trắng, nhìn từ xa thật sự bất phàm.
Hơn nữa thực lực cũng tầm cỡ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, lại thêm việc tinh thông trận pháp, miễn cưỡng có thể xem là cao thủ cảnh giới Thiên Vương đỉnh cao.