Khuôn mặt Ngô Khắc Dũng đanh lại, liếc nhìn bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện ở cửa, không khỏi nhếch mép cười khẩy, nói: “Liễu Thanh, thật không ngờ mày còn dám quay lại?”
“Sao nào, quay lại để tự tìm đường chết à?”
“Đừng tưởng mày là con cháu nhà họ Liễu ở Tây Thục mà tao không dám động đến mày! Đừng quên, nhà họ Liễu đã vạch rõ ranh giới với mày rồi! Bây giờ chỉ cần mày quỳ xuống cầu xin tao thì tao sẽ tha cho mày!”
Ngô Khắc Dũng cười gằn, ỷ vào việc bản thân có hàng chục vệ sĩ và binh lính mang súng bên cạnh nên rất kiêu căng!
Còn người đàn ông trước mặt hắn, thân hình cao lớn, lông mày hình kiếm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, chính là mẫu đàn ông lý tưởng của các cô gái.
“Chồng à, mau chạy đi, mặc kệ em... chạy đi!”
Sư Song Song bị mấy vệ sĩ bắt giữ không ngừng vùng vẫy, la hét.
Liễu Thanh thấy vậy, hai mắt tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm vào Ngô Khắc Dũng, lạnh lùng nói: “Thả cô ấy ra!”
Ngô Khắc Dũng cười khẩy rồi nói: “Tên họ Liễu kia, đã đến nước này rồi, mày cho rằng tao sẽ nghe lời mà thả vợ mày ra à? Hôm nay, nếu mày không quỳ xuống thì mày chỉ có thể giương mắt đứng nhìn tao chơi đùa thưởng thức vợ mày ngay trước mắt thôi”.
Dứt lời, Ngô Khắc Dũng liền ôm Sư Song Song vào lòng, dùng sức hít hà chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô ấy.
Sư Song Song run lên vì sợ hãi, vùng vẫy la hét: “Cút ra!”
Liễu Thanh siết chặt nắm đấm, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Ngô Khắc Dũng!
“Chỉ cần tao quỳ xuống thì mày sẽ thả vợ tao ra, đúng không?”
Liễu Thanh hỏi.
Ngô Khắc Dũng nghe vậy, cười nói: “Đúng, có thể khiến cậu chủ nhà họ Liễu ở Tây Thục quỳ gối trước mặt tao thì tao còn cần gì hơn nữa”.
Nghe vậy, Sư Song Song lo lắng, không ngừng lắc đầu: “Đừng, chồng à, đừng làm vậy...”
Liễu Thanh nhìn Sư Song Song, nắm chặt hai tay, cuối cùng chậm rãi khuỵu gối xuống.
Thấy cảnh này, Ngô Khắc Dũng bật cười, cười một cách điên cuồng, nói: “Mấy người nhìn đi! Hắn quỳ xuống rồi! Hắn quỳ gối trước mặt tôi rồi này!”
Trong phút chốc, Ngô Khắc Dũng xông lên phía trước, đạp vào lồng ngực Liễu Thanh sau đó hung hăng giẫm mạnh vào ngực anh ta, trịnh thượng nói: “Đồ vô dụng! Đến cả vợ mình còn không bảo vệ nổi, mày còn là đàn ông không? Mày tưởng rằng mày quỳ xuống thì tao sẽ thả vợ mày ra à? Đúng là dễ tin người thật! Ngày trước là cậu chủ nhà họ Liễu kiêu ngạo, phong lưu, giờ sao lại biến thành đồ bỏ đi vậy?”
Liễu Thanh ngã trên đất, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, dường như đang đè nén điều gì đó.
Bên kia, Sư Song Song cũng ngã xuống đất, lớn tiếng gào khóc: “Thả chồng tôi ra, xin anh tha cho chồng tôi”.
Ngô Khắc Dũng cười khẩy, nhìn cảnh tượng này rồi nói: “Thật là cảm động lòng người, đáng tiếc, hôm nay chẳng có ai đến cứu các người đâu”.
Thế nhưng, vừa dứt lời!
Ngoài cửa đột nhiên có một bóng người bao phủ bởi sự lạnh lẽo, cùng với đó là giọng nói lạnh như băng:
“Nếu tôi muốn cứu họ thì sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Ngô Khắc Dũng u ám và đầy vẻ giận dữ, hắn nhíu mày nhìn người đàn ông đang bước vào, nói: “Mẹ kiếp, mày là ai vậy? Chuyện của tao mà mày cũng dám nhúng tay vào hả?”
Người đàn ông vừa đi vào là Tiêu Chính Văn.
Lúc này, hai tay anh đang đút trong túi quần, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, liếc nhìn cảnh tượng trước mặt và Liễu Thanh đang bị Ngô Khắc Dũng giẫm đạp lên người, bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: “Sao ông nội lại bảo tôi đến tìm anh chứ...?”
Liễu Thanh này quả thật hơi vô dụng.
Lẽ nào là ông nội anh nhầm lẫn gì rồi?
Tiếp đó, Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Ngô Khắc Dũng, nói: “Nể mặt tôi tha cho nhà họ Sư đi”.
Nghe vậy, Ngô Khắc Dũng vô cùng giận dữ, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hét lên: “Nể mặt mày? Mày là cái thá gì? Mày là ai? Có biết tao là ai không hả?”
“Vừa mới biết”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Nghe câu này, Ngô Khắc Dũng phát hỏa, giận dữ: “Oắt con! Mày chán sống rồi à? Lên cho tôi!”
Phút chốc, mấy chục vệ sĩ mặc đồ đen rút dao găm ra, lao về phía Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng, chỉ sau mấy phút giáp mặt, đám vệ sĩ ngã như ngả rạ, toàn bộ ôm ngực lăn lộn trên mặt đất, ói ra máu tươi!
Đám người Ngô Khắc Dũng hoàn toàn không nhìn rõ Tiêu Chính Văn ra tay thế nào!
Giờ phút này, hắn vô cùng hoảng sợ, vội lùi về sau mấy bước, trốn sau mấy binh lính cầm súng. Kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn đang đi về phía mình, gào thét: “Má nó! Nổ súng đi!”
Ngay tức khắc, mấy chục binh lính mở chốt chuẩn bị khai đạn!
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn đã nhấc tay lên, hàng chục cây kim châm bắn ra, cắm vào tay phải mấy tên lính kia!
Phút chốc cánh tay của bọn họ tê liệt, súng lập tức rơi xuống đất!
Giờ phút này, Ngô Khắc Dũng đã hoảng loạn!
Tiêu Chính Văn bước đến, đá một cước vào ngực Ngô Khắc Dũng khiến hắn bay ra ngoài!
Một tiếng rầm vang lên!
Ngô Khắc Dũng va vào một cây cột, cả người từ từ ngã gục trên đất, ôm bụng và bụng, lăn lộn kêu gào.
“Mẹ kiếp! Mày dám đá tao! Tao nhất định sẽ không tha cho mày! Tao sẽ bảo bố tao, chú hai tao bắt mày lại!”
Ngô Khắc Dũng gào thét.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã bước đến, một chân giẫm lên ngực Ngô Khắc Dũng, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Giờ tôi hỏi anh, chuyện của nhà họ Sư có thể kết thúc chưa?”
Ngô Khắc Dũng vừa định mở miệng nói không, thì Tiêu Chính Văn lại giẫm mạnh hơn, khiến hắn phải hét lên, cảm thấy xương lồng ngực như đang gãy ra từng khúc!
Ngay sau đó, hắn vội gào thét: “Đại ca mau nhấc chân, rồi rồi rồi, tôi không dám nữa... xin đại ca tha cho tôi...”
Cũng không thể trách Ngô Khắc Dũng phải vội vã cầu xin, Tiêu Chính Văn thật sự không hề nương tay!
Chỉ hai lần xuống tay mà toàn bộ vệ sĩ và binh lính mà hắn dẫn theo đều bị đánh ngã!
Lúc này Tiêu Chính Văn mới nhấc chân, lạnh lùng nói: “Cút!”
Ngô Khắc Dũng vội vàng bò dậy, ôm ngực, dẫn theo đám đàn em chạy ra cửa, không quên quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với Tiêu Chính Văn, mắng: “Ranh con, mày đợi đó! Có gan thì đừng chạy! Tao nhất định cho mày đẹp mặt!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, vừa nhấc chân lên, tên Ngô Khắc Dũng đã gào mồm lên rồi bỏ chạy!
Ngoài cửa, Chu