Ván cờ này thâm sâu khó lường.
Cuộc tàn sát trên ván cờ cũng rất ác liệt.
Cùng lúc đó, xung quanh Thiên Tử Các bỗng xuất hiện mười nghìn binh sĩ được trang bị vũ khí, đều là trang bị hạng nặng.
Họ lập tức bao vây lấy Thiên Tử Các.
Trong vòng năm kilomet đều bị bao vây chặt chẽ.
Cùng lúc đó.
Từng tốp binh sĩ mặc áo giáp đen cầm súng đeo dao bỗng xông vào Thiên Tử Các chiếm hết các tầng của Thiên Tử Các.
Lúc này bên ngoài tầng chín đã có năm nghìn binh sĩ áo giáp đen bao quanh.
Họng súng của họ đồng loạt chĩa về phía cửa sổ.
Ngay trước cửa, một thượng tướng vai đeo ba ngôi sao vàng nghiêm nghị giơ tay lên vẫn đang chờ tin tức ở trong sảnh.
Lúc này Tiêu Chính Văn đặt quân cờ xuống, tai động đậy như đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, môi nhếch lên.
Nhưng anh lại tỏ ra rất bình tĩnh, cuối cùng đặt quân cờ xuống.
Thiên Tử mới cầm chặt quân cờ đen trong tay nhìn ván cờ, hồi lâu sau vẫn chưa đi nước cờ tiếp theo.
Cuối cùng Thiên Tử mới khẽ cười rồi vứt quân cờ đen vào lại trong hộp cờ, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tài năng chơi cờ của chủ soái Tiêu giỏi hơn lời đồn nhiều, tôi phục rồi”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói: “Cảm ơn Thiên Tử đã nhường!”
“Ha ha ha”.
Thiên Tử mới bật cười, pha một tách trà rồi đưa cho Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái Tiêu uống thử trà tôi mới pha xem”.
Tiêu Chính Văn nhìn tách trà ngọc còn bốc hơi nóng trước mặt, anh không uống ngay mà chỉ dửng dưng nói: “Tôi không thích trà Thiên Tử pha”.
Nghe thế sắc mặt Thiên Tử mới khẽ thay đổi.
Ông Lạc bên cạnh cũng sầm mặt, lạnh lùng nói: “Chủ soái Tiêu, đây là trà Thiên Tử pha cho cậu, cậu không uống thật sao?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn ông Lạc, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.
Anh cười nói: “Ông đang đe dọa tôi sao?”
Ông Lạc nhíu mày quát: “Láo xược!”
Thiên Tử mới phất tay nói: “Ông Lạc, nếu chủ soái Tiêu đã không thích uống thì đừng miễn cưỡng”.
Dứt lời, Thiên Tử mới đứng dậy đi đến sân thượng nhìn ra khắp Long Kinh nói: “Chủ soái Tiêu, cậu có biết tại sao tôi không thể giữ cậu lại không?”
Tiêu Chính Văn không đáp lời nhìn bóng lưng Thiên Tử mới.
Thiên Tử mới nhìn cả Long Kinh, rồi nhìn lên bầu trời nói: “Một đời Thiên Tử đều nhờ vào cấp dưới của mình, người Hoa Quốc đều biết chủ soái Tiêu đã có công lao hiển hách với Hoa Quốc, nhưng cậu lại là người của Thiên Tử cũ, không phải là người của tôi. Trong lịch sử có thời đại hay quân vương nào mà không giết quan chức cũ để củng cố thế lực của mình không? Hoàng đế thời Đường, sự biến Huyền Vũ Môn; Hoàng đế Chu anh em tương tàn; mỗi một thời đại thay đổi đều đẫm máu tanh nồng”.
“Ngay cả lúc Thiên Tử cũ kế vị, mấy quan chức cũ đó cũng không tránh khỏi việc này. Thế nên chủ soái nên hiểu được mọi chuyện tôi muốn làm”.
“Quan chức cũ còn ở đây thì ngôi vị mới của tôi sẽ không còn vững nữa. Những người này đã già rồi, nếu làm phản thì Hoa Quốc sẽ trở nên không thể tưởng tượng được. Thời đại thay đổi thì cần phải thay máu nội bộ, sự hưng thịnh của Hoa Quốc cũng cần thay máu. Không biết tôi nói thế chủ soái Tiêu có thể cảm thông được không?”
Dứt lời, Thiên Tử mới xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi đó.
Tiêu Chính Văn hơi cau mày suy nghĩ đến những lời Thiên Tử mới nói.
Anh hiểu rõ và lý giải được ý của Thiên Tử mới.
Trong lịch sử đã có không ít chuyện quan chức thời đại trước làm loạn đất nước.
Thế nên Thiên Tử thay đổi thì chuyện quan chức cũ từ chức là chuyện đã thành thông lệ ở Hoa Quốc.
Nhưng trong đó không tránh khỏi có vài chuyện đẫm máu tanh nồng.
“Thiên Tử muốn thế nào?”
Tiêu Chính Văn bỗng nhướng mày nhìn Thiên Tử mới.