“Trận pháp của địa cầu các người không chịu nổi một đòn tấn công, thật pháp của các người lại càng vô dụng, còn ai muốn chết thì có thể bước lên đấu tiếp!”
Ngạo Dương lại liếc nhìn đám người xung quanh, chế nhạo.
Không gian trở nên im ắng, Khương Thiên Vũ là nhân vật lớn, còn lấy ra bảo vật Diễn Sinh Kinh.
Vậy mà cuối cùng vẫn bại dưới tay Ngạo Dương, đây đã là một đòn vô hình đối với mọi người nước Tề.
Ban đầu còn có một vài tông môn định đứng ra chiến đấu, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Thiên Vũ còn không đấu lại nổi, bọn họ chỉ đành từ bỏ ý định kháng cự.
“Sao thế, các người không phục sao? Có thể bước lên khiêu chiến, không dám à? Ha ha ha!”
Ngạo Dương cười lớn, hắn liếc nhìn đấy đâu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
“Haiz, xem ra phía nước Tề cũng bị người này đánh phá rồi!” trong Ngụy Vương Cung, Ngụy Vinh Kỳ ngồi trên ngai vàng, trầm giọng thở dài.
“Tuy nước Tề đã bại trận, nhưng Đông Vực vẫn chưa bị đánh bại, Tiêu Chính Văn còn chưa ra tay, vì vậy, trong thời gian ngắn, lửa chiến sẽ không thể thiêu rụi đến nước Ngụy chúng ta!” Long Cổ thờ ơ nói.
Ngụy Vinh Kỳ nghe vậy, lắc đầu nói: “Không thể nào, bọn họ sẽ không bao giờ gây chuyện với Tiêu Chính Văn, càng không bao giờ khiêu khích điện Thần Long, ít nhất trong giờ gian ngắn, đắc tội với Tiêu Chính Văn không hề có lợi cho bọn họ!”
“Bây giờ bọn họ chỉ muốn nuốt trọn các tông môn và các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu ngay cả nước Tề đã khuất phục dưới chân Chư Thiên Thần Giới rồi, vậy thì chẳng lẽ Tiêu Chính Văn còn chủ động tấn công để rước họa vào thân sao?” Ngụy Vinh Kỳ lắc đầu nói lại.
Nếu là hắn, hắn sẽ không hấp tấp tấn công Chư Thiên Thần Giới vào lúc này.
“Tôi thấy chưa chắc”, Long Cổ khá tin tưởng vào Tiêu Chính Văn.
“Khiêu chiến với Chư Thiên Thần Giới vào lúc này chẳng phải làm mướn không công cho Đông Vực sao? Loại người mưu mô như Tiêu Chính Văn sao có thể không nhìn ra được thế cục hiện tại?”
Ngụy Vinh Kỳ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Đế Khư xa xôi.
Hắn hy vọng Chư Thiên Thần Giới và điện Thần Long đấu một trận lớn, như vậy thì nước Ngụy sẽ có thể thoát cảnh lầm than.
Nước Ngụy và nước Tề không giống nhau, lúc Điền Văn bị đánh bại, Ngụy Vinh Kỳ đã sẵn sàng chết vì đất nước.
Thân là cậu chủ nước Ngụy, hắn thà chết chứ không chịu cúi đầu trước Ngạo Dương.
Mà cả nước Ngụy cũng đã dàn trận chờ đợi, quyết tử đến cùng với Chư Thiên Thần Giới.
“Còn ai muốn chết nữa không?” Ngạo Dương hỏi lại lần nữa.
Hắn đứng kiêu hãnh trên không trung, vô cùng khí thế, toàn thân tỏa ra ánh sáng bạc như một vị tiên.