“Nếu trận pháp này đã có thể làm giảm sức mạnh của đối phương thì tại sao chúng ta ở trong trận pháp lại không có cảm nhận gì thế?”
Đây là thắc mắc Độ Thiên Chân Nhân không thể lý giải được nhất.
Lẽ nào trận pháp này còn có linh tính sao?
Nhưng suy cho cùng vật chết vẫn là vật chết chứ.
“Tất nhiên không phải không có cảm nhận gì, chỉ là vì trong quá trình bày bố ở tất cả trận pháp, người thực hiện phải hòa mình làm một với trận pháp. Nói cách khác, người bày bố trận pháp chết đi thì trận pháp cũng không tồn tại”.
“Vì bản thân chúng ta là một phần của trận pháp nên khi bày bố trận pháp mới tiêu hao tinh thần và sức lực của mình. Vì thế không phải trận pháp có thể nhận ra người mà là vì chúng ta đã giao phó cho linh tính của trận pháp”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, ngồi trên ghế sofa yên lặng đợi trời tối.
Đám người Lạc Cửu Anh không hề biết chuyện Tiêu Chính Văn bí mật quay về Giang Trung.
Trên đường về, Lạc Cửu Anh lại nhiều lần thuyết phục nhưng đám người Đường Bách Thành vẫn không cho là đúng.
Sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân không tốt chứng tỏ cụ ta không phải đang bị thương.
Mà là vết thương cũ tái phát, đây là lúc tốt nhất để ra tay tiêu diệt Độ Thiên Chân Nhân.
Dù Tiêu Chính Văn có quay về thì Độ Thiên Chân Nhân cũng đã chết, cậu ta có thể làm gì được chứ?
“Hai vị môn chủ, theo tôi thấy đêm nay chúng ta có thể đến gặp Độ Thiên Chân Nhân cũng chẳng sao”.
Đường Bách Thành nói với tông chủ của Thiên Vũ Tông và Võ Anh Tông.
Lúc này Lạc Cửu Anh đã quay về Thanh Phong Môn trước một bước.
Trong biệt thự nhà họ Trần chỉ còn lại Đường Bách Thành và hai vị môn chủ kia.
Nghe nói thế Trần Quốc Hoa không khỏi phấn khởi.
Cụ ta nhìn Đường Bách Thành nói: “Môn chủ Đường, ông chính là cứu tinh của nhà họ Trần chúng tôi. Chỉ cần nhà họ Trần sống sót qua hoạn nạn lần này thì chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ môn chủ Đường”.
Thấy Trần Quốc Hoa đã nói đến thế, hai tông chủ của Thiên Vũ Tông và Võ Anh Tông cũng không cam lòng chịu thua, đồng loạt đứng lên nói: “Đúng thế, tôi nghĩ Độ Thiên Chân Nhân chắc vẫn còn vết thương cũ trên người nên đây chính là thời cơ tốt nhất để trừ khử ông ta”.
Tông chủ Thiên Vũ Tông – Lư Đức Vượng nheo mắt nói với vẻ nham hiểm.
Nghe cụ ta nói thế, tông chủ Võ Anh Tông cũng nở nụ cười độc ác: “Nếu thuận lợi tiêu diệt được Độ Thiên Chân Nhân thì không ngại nuốt luôn cả Thiên Kiếm Tông”.
Thiên Kiếm Tông là một trong mười tông môn lớn, nếu ba tông môn của họ chia đều miếng bánh này với nhau thì các tông môn đều có thể lớn mạnh hơn rất nhiều.
“Đúng ý tôi rồi!”
Đường Bách Thành cũng cười khẩy đáp.
Ba người phối hợp ăn ý với nhau, sau đó bắt đầu bàn bạc lên kế hoạch.
Dù sao giết Độ Thiên Chân Nhân cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đã là cường giả lĩnh hội Kiếm Cảnh thì cho dù có yếu hơn nữa đi chăng nữa, cũng không thể coi thường một đòn tấn công của cụ ta.
Ba người bàn bạc với nhau cả một buổi chiều, cuối cùng đi đến thống nhất.