Trước đó Tiêu Chính Văn chỉ đang thăm dò giới hạn của Đông Phương Ngạo Vũ, đến giờ Tiêu Chính Văn mới thật sự ra tay.
Chỉ thấy khí thế của Tiêu Chính Văn bỗng tăng lên, quanh người tỏa ra ánh sáng màu vàng.
“Tim rồng Kim Long!”
Vũ Thiên Tôn đập vào tay vịn trên ghế đứng phắt dậy.
Hôm trước, sau khi luồng ánh sáng này xuất hiện, cụ ta còn chẳng có lấy một chút can đảm để ra tay.
Cảm giác đó quả thật rất đáng sợ, ngay cả cảnh giới Thiên Thần như cụ ta cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Sau khi ánh sáng vàng đó xuất hiện, Tiêu Chính Văn lại đánh ra thêm một đòn tấn công nữa.
Lần này ánh sáng chắn trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ lại xảy ra va chạm mãnh liệt với cú đấm của Tiêu Chính Văn.
Bùm!
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, Đông Phương Ngạo Vũ liên tục lùi về sau mấy bước.
“Tiêu Chính Văn, hóa ra anh cũng có con át chủ bài. Vậy thì càng tốt, hôm nay chúng ta dùng trận pháp quyết định thắng thua”.
Thật ra Đông Phương Ngạo Vũ không bất ngờ với trận pháp của Tiêu Chính Văn.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã có được tim rồng Kim Long, đó là tim rồng tượng trưng cho trận pháp.
Đồng thời tất cả trận pháp kỳ diệu trong thế gian đều được ghi chép lại trong đó.
Nhưng có được trận pháp không đồng nghĩa với việc Tiêu Chính Văn có thể sử dụng.
Vừa cần có sự tích lũy theo thời gian vừa cần có cao nhân chỉ dạy.
Nếu không dù hình ảnh trận pháp nhiều hơn cũng là chỉ là truyện tranh lấy ra để dỗ trẻ con mà thôi.
Nhưng Tiêu Chính Văn có không?
Bất kể là cái nào, Tiêu Chính Văn cũng không có.
Nếu hoàn toàn dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ, chỉ đi đường vòng cũng phải mất mười mấy năm.
Có lẽ dành cả cuộc đời cũng không thể với đến ngưỡng cửa của trận pháp.
Đông Phương Ngạo Vũ trở nên điên cuồng hơn, hơi thở cả người hắn cũng bùng phát, khí thế cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng bị hắn đẩy lên cực điểm.
Trong không khí thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng sấm sét, mọi người đứng dưới núi không khỏi hoảng sợ.
Ngay cả đám người Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long cũng không khỏi trợn to mắt, liên tục nuốt nước bọt.
Đây quả thật là trận đại chiến chưa từng có.
Ít nhất hai cụ tổ nhà họ Viên không bằng người thanh niên hơn hai mươi tuổi Đông Phương Ngạo Vũ này.
Nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng gió mây trên trời đổi sắc, mọi người càng kinh ngạc gấp mấy lần.
“Đông Phương Tiếu, ông… ông vẫn không định bảo cậu ta dừng tay à?”
Lúc này Tần Vũ cũng căng thẳng đứng lên từ đằng xa liếc nhìn Đông Phương Tiếu, lớn tiếng hét lên.