Vì vậy, lúc này Thiên Minh Tử không những sẽ không ra tay cứu giúp, ngược lại càng hy vọng Tiêu Chính Văn ra tay tàn nhẫn hơn, tốt nhất là giết luôn đám người Khổng Thiên Thu và ông Tần!
Thậm chí đừng để lại một kẻ sống nào trong toàn bộ sảnh lớn, như vậy mới đúng như ý nguyện của ông ta!
“Cậu Tiêu, nếu cậu nhất quyết phải bắt tiền bối Khổng trả tiền, vậy hay là để tôi trả số tiền này là được rồi! Mong cậu đừng làm khó tiền bối Khổng nữa!”
Lâm Đàm đột nhiên chen ra đám đông hét lớn.
Theo cái nhìn của ông ta, vào thời điểm này đứng ra bên vực cho Khổng Thiên Thu, không những có thể lấy lòng Thiên Minh Tử, lại càng có thể thuận thế đeo bám thế lực nhà họ Khổng!
Hơn nữa, phía sau ông ta còn có Thiên Minh Tử và hàng nghìn người của võ tông chống lưng cho ông ta, hoàn toàn không sợ Tiêu Chính Văn!
“Từ khi nào lại đến lượt ông lắm mồm!”
Lời Tiêu Chính Văn vừa dứt, vung tay tát một bạt tai vào mặt Lâm Đàm!
Cơ thể của Lâm Đàm khẽ chao đảo, bị đánh lăn ra xa mười mấy mét!
“Lúc nãy tôi đã nói rất rõ rồi, hóa đơn hôm nay, chỉ có thể để một mình anh ta thanh toán, ông điếc rồi sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.
“Giỏi lắm! Vua Bắc Lương quả nhiên rất giỏi! Lại dám ra tay đánh một thường dân già yếu bất lực, đây chính là vua Bắc Lương được hàng vạn người dân vô cùng kính nể đấy!”
Nhưng Lâm Đàm càng nói như vậy, sắc mặt của Tiêu Chính Văn lại càng lạnh lùng.
Tiêu Chính Văn có thể hiểu được đám người Khổng Thiên Thu nhắm vào anh, thậm chí gài bẫy anh, suy cho cùng bọn họ chỉ là tay sai của nhà họ Khổng mà thôi!
Nhưng Lâm Đàm lại không phải!
Ông ta sinh ra ở Hoa Quốc, lớn lên ở Hoa Quốc, đầu tiên ông ta giương mắt cho người Vy Hào làm bậy, bây giờ lại nhào vào lòng đám người Khổng Thiên Thu, vì lợi ích cá nhân, thậm chí còn bán đứng quốc gia một cách không thương tiếc!
Hạng người như vậy chết không đáng tiếc!
“Lâm Đàm, chuyện trước đây, đáng lẽ ra tôi không định truy cứu, nhưng ông không biết hối cãi, bán nước cầu vinh thì không thể trách tôi rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ sát khí, trong lòng Lâm Đàm cũng lập tức căng thẳng!
Ông ta vội vàng hoảng sợ nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu.. Cậu muốn làm gì, cậu đừng qua đây! Tôi… Tôi là khách mời của tiền bối Thiên Minh Tử đấy!”
“Tiêu Chính Văn, cậu dựa vào đâu mà nhẫn tâm giết một người bình thường! Cậu xứng đáng là một võ giả sao?”
Ông Tần chỉ vào Tiêu Chính Văn, giận dữ rống lên.
“Người bình thường?”
Tiêu Chính Văn cười chế nhạo, rồi liếc nhìn những chiếc máy quay xung quanh nói: “Lâm Đàm là hạng người gì, e rằng các ông vẫn chưa hiểu rõ, vậy tôi sẽ để các ông biết!”