Đối diện với nhát kiếm đột ngột mang theo uy thế mạnh mẽ như vậy, đổi lại là người khác thì e rằng chắc chắn chỉ còn đường chết.
Thế nhưng nhát kiếm này của hắn rõ ràng còn quá non yếu ở trước mặt Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng có trình độ rất cao về kiếm cảnh và kiếm ý, dù là Dạ Ma Thiên thì cũng chưa chắc đã có thể sánh ngang vai với anh chứ huống hồ gì là Lăng Phùng?
“Soạt!”
Tiêu Chính Văn cũng vung kiếm chém ra, chỉ là trong nhát kiếm này giống như mang theo một khí vận Vương Triều, lại đan xen với khí tức Đế Vương!
Cùng là một nhát kiếm, thế nhưng nhát kiếm này của Lăng Phùng chỉ có uy thế chứ không có khí vận!
“Ầm!”
Hai nhát kiếm va vào nhau, tầng mây đảo lộn, thậm chí giữa đất trời còn xuất hiện cả loạn lưu thời không, tháng năm vô tận trôi qua với tốc độ cực nhanh trên bầu trời!
Judah trốn ở nơi xa, âm thầm quan sát trận chiến không khỏi cười khổ.
Hắn vừa mới bị Tiêu Chính Văn hút mất tất cả tu vi, lúc này đang suy yếu tới cực điểm.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa đó thì trong lòng đã hoàn toàn mất đi ý chí đối kháng!
Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, hắn nào còn dám nói bản thân là thiên tài nữa?
Cho dù là so với Trần Phong và Dạ Ma Thiên thì hắn cũng chỉ giống như một con kiến mà thôi!
So với mấy người trước mắt, hắn rõ ràng yếu như một đứa trẻ.
Khoảnh khắc này, hư không lại bùng nổ, vòm trời bị vô số tia kiếm chém cho nứt ra thành những khe hở cực lớn!
Lăng Phùng không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh, kiếm cảnh của đối phương rõ ràng quá cường đại, thậm chí kiếm ý của hắn còn bị đối phương công kích cho vỡ nát chỉ trong nháy mắt!
Phải biết rằng kiếm ý là sự tồn tại cao hơn kiếm cảnh, mà Tiêu Chính Văn chỉ dùng kiếm cảnh đã đánh bại được hắn!
Điều này rõ ràng chẳng thể tưởng tượng nổi!
Chỉ là một nhát kiếm đã phân được cao thấp!
Phải biết rằng Tiêu Chính Văn tới từ địa cầu vẫn luôn bị Chư Thiên Thần Giới coi thường!