Nghe Thiên Hà Đạo Quân nói vậy, mặt đám người nước Tề đỏ bừng, ngay cả sắc mặt của Điền Văn cũng thay đổi, lúc trắng lúc đỏ.
So sánh người nước tề với người Âu Lục đúng là một sự sỉ nhục lớn.
Thế lực mạnh hơn con người, dù sao bọn họ cũng đã nhận thua trước, cho nên không thể phản bác lại lời Thiên Hà Đạo Quân.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, nước Tề các người cũng là con cháu Hoa Quốc, sao có thể sợ quyền lực mà khuất phục giống như đám súc sinh Âu Lục? Lễ nào các người thật sự bị học giả tiêm nhiễm, không còn cả chí khí rồi sao?”
“Nơi đây là nước Tề, tổ tiên các người đều ở đâu, lẽ nào các người muốn tổ tiên nhìn các người cúi đầu khom lưng để người khác giẫm nát sông núi nước Tề sao?”
Thiên Hà Đạo Quân vừa dứt lời, hàng vạn bóng người lần lượt xuất hiện sau lưng ông ta, tất cả đệ tử Thái Sơn đều đứng lên, nguyện chết vì công lý.
Có những lúc cần có người đứng ra để làm gương cho mọi người!
Thế nhưng kết cục của những người như vậy luôn luôn vô cùng bi thảm!
Thiên Hà Đạo Quân càng hiểu rõ bản thân lần này đứng ra phản đối Chư Thiên Thần Giới chắc chắn sẽ đi tới kết cục đầu lìa khỏi cổ, thế nhưng thân là chưởng giáo của dòng dõi Thái Sơn, ông ta buộc phải thể hiện khí phách của dòng dõi Thái Sơn cho người đời thấy!
Nhìn thấy hàng chục nghìn đệ tử của Thái Sơn tiến lên trước một bước với vẻ không hề sợ chết, trong mắt Ngạo Dương đã bừng bừng lửa giận!
Những ánh hào quang màu bạc chiếu xuống đỉnh đầu của Ngạo Dương, sát khí cứ thế bộc phát, uy áp khủng bố áp chế xuống, lao thẳng về phía Thiên Hà Đạo Quân và đám đệ tử của Thái Sơn.
Một số đệ tử Thái Sơn có thực lực yếu bị sức ép trước nay chưa từng có này áp chế cho hoá thành bụi máu ngay tại chỗ!
Không ít đệ tử trung tầng cũng run lên lẩy bẩy!
Mặc dù bọn họ cũng sợ chết giống như những người khác, thế nhưng đối diện với Ngạo Dương, bọn họ vẫn đứng thẳng lưng!
“Nếu như mấy người đã chủ động nộp mạng, vậy thì tôi sẽ cho mấy người được toại nguyện!”, Ngạo Dương dường như phun ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.
Ngay sau đó, chỉ thấy Ngạo Dương giơ một tay lên, giữa hư không lập tức xuất hiện vô số bảo kiếm ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Lại là kiếm trận khi trước đã đánh bại Điền Văn và Khương Thiên Vũ, chỉ có điều lần này, Ngạo Dương đã thật sự nổi điên, kiếm trận còn chưa phát động đã có thể ngửi thấy khí tức tanh nồng vị máu!
“Ở trong mắt tôi, mấy người chẳng qua chỉ là một lũ kiến mà thôi! Nếu như không phải mấy người chủ động tới nộp mạng thì tôi thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn mấy người lấy một lần!”
Khí tức của Ngạo Dương lại nâng cao hơn, đạt tới độ cao trước nay chưa từng có, đột nhiên vung một nhát kiếm chém thẳng ra!
Nhát kiếm này giống như muốn chém đôi đất trời thành hai nửa!
Nhát kiếm này dường như muốn chém đứt cả thời không!
Trên bầu trời hiện tượng dị thường liên tiếp xuất hiện, thậm chí còn xuất hiện loạn lưu thời không, vô số ánh hào quang chiếu rọi xuống từ trên bầu trời, nháy mắt đã hoá thành thành sát khí vô tận!
Bản thân Ngạo Dương đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba, đối với mấy người Thiên Hà Đạo Quân mà nói thì rõ ràng giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn chẳng thể chạm tới!