Chương 492: Cô không phải là đối thủ của tôi
Rose bắn vài phát đạn, nhưng đều không trúng người đàn ông kia, cô ta biết mình đã gặp phải một nhân vật cực kì lợi hại.
Chả trách trước lúc hành động, lão gia đã nhắc nhở cô ta, đánh không lại thì mau chóng rút lui.
Nhưng trong mắt Rose, trước giờ chưa từng xuất hiện hai từ rút lui!
Cô ta ném khẩu súng trường bắn tỉa, cúi người rút hai con dao găm sắc nhọn được giấu ở cổ chân ra, bộ quần áo bằng da tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ của cô ta, đặc biệt là đôi gò bồng đảo đầy đặn, gần như không bị bó buộc, cứ nảy lên nảy xuống!
Lúc cô ta ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Chính Văn đã lái ca nô lao đến, khoảng cách gần trăm mét!
Trong nháy mắt, chiếc ca nô đã có thể đâm trực diện vào du thuyền.
Khoảng cách như vậy, đối với một sát thủ mà nói, là khoảng cách nguy hiểm chết người nhất, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Trong phút chốc, Tiêu Chính Văn nhảy vọt lên không trung, đáp thẳng xuống boong tàu, nở nụ cười thờ ơ lạnh lùng, nhìn cô nàng toàn thân đầy vũ trang trước mặt, ngang nhiên tán thưởng thân hình khiến ai cũng phải trầm trồ của cô ta!
Vóc dáng đẹp đấy!
Cực phẩm!
Không ngờ rằng đối phương lại là một nữ sát thủ cao cấp!
Với thân hình này, không đến quán bar chơi bời, còn chạy ra đây giết người, tình huống gì vậy chứ?
Rose lạnh lùng đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt một lượt, không thể cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào của anh, chỉ thấy trong đôi mắt sáng ấy ẩn hiện ánh nhìn dò xét đang nhìn chằm chằm vào cô ta!
Chết tiệt!
Rose gán cho Tiêu Chính Văn cái mác biến thái.
Tay cô ta cầm chắc cán dao, hai con dao đều là hàng quý hiếm, chạm khắc hình rồng hình phượng, cán dao khắc những chữ khó hiểu ít người biết, nhìn qua đã biết đây không phải là loại dao tầm thường!
Lưỡi dao lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, ánh mặt trời chiếu xuống lóe lên một tia sáng!
Rose lao xuống như một con báo đen, cầm con dao ngắn, nhằm vào cổ và ngực Tiêu Chính Văn, hung hăng chém xuống!
Một đòn giết chết!
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng như cũ.
Từ hơi thở có thể phán đoán cô nàng trước mặt là sát thủ cấp quân vương, với người thường thì cô ta quả thực là một cao thủ!
Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn thì cô ta chỉ là một con kiến!
Tiêu Chính Văn chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, thản nhiên giơ tay, một tia sáng bạc lóe lên, một chiếc kim châm bay thẳng về phía Rose!
Rose giật nảy mình, lập tức đoán ra ngay Tiêu Chính Văn là cao thủ sử dụng ám khí, cô ta quay người, đạp lên lan can thực hiện một cú lộn ngược, tiếp đất nhẹ nhàng vững vàng!
Trong lúc lộn người, hai con dao trong tay cô ta vung lên, tiếng “leng keng” vang vọng!
Chiếc kim châm bị cô ta chém bay ngược trở lại!
Tiêu Chính Văn đứng vững, giơ tay thu hồi cây kim châm, sau đó xoa cằm hỏi đối phương, ánh mắt lạnh lẽo: “Ai cử cô đến đây?”
Có thể cử một sát thủ cấp bậc quân vương như vậy, kẻ giấu mặt phía sau hẳn phải là một nhân vật tai to mặt lớn!
Nhà họ Bạch ư?
Rose lạnh lùng trả lời: “Một người chết thì không có tư cách biết!”
Ồ, rất có cá tính!
Nghe thấy vậy, vẻ lạnh lùng trong mắt Tiêu Chính Văn càng hiện rõ, anh lắc đầu, thở dài cảm thán: “Người đẹp, cô đánh không lại tôi đâu, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn khai ai ra lệnh cho cô!”
“Hừ, chết đến nơi rồi còn già mồm! Khốn nạn!” Rose lạnh lùng mắng chửi.
Hả?
Tiêu Chính Văn hơi bối rối, nữ sát thủ này là người nước Anh Hoa!
Nói xong, Rose lại tiếp tục lao tới, cô ta hệt như con báo đen đang điên cuồng, đạp thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn!
Đối mặt với cú ra đòn hiểm hóc, Tiêu Chính Văn cũng cân bằng lại thái độ của mình, nghiêng mình sang bên cạnh, hai tay đưa ra trước như biến thành móng vuốt, chụp đúng vào ngực Rose.
Ấy?
Bị Tiêu Chính Văn giữ chặt bộ ngực, mặc dù Rose không hề hoảng loạn, nhưng khuôn mặt lại đỏ lựng bối rối, một tay giữ chắc dao, đâm vào cổ anh!
Tiêu Chính Văn biết ý đồ của đối phương, liền vội lùi lại!
Nhưng Rose áp sát không rời, hai tay cầm dao như hai cái máy gặt lúa đan vào nhau, không ngừng đâm hướng vào cổ, ngực, những chỗ hiểm khác trên người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn bị dồn vào góc, khó khăn lắm mới tìm được lỗ hổng, nghiêng người di chuyển ra sau Rose, một tay nắm chặt cổ tay đang muốn đâm vào eo mình, một tay giữ cổ tay đang nhắm thẳng vào cổ mình của cô ta!
Tiêu Chính Văn ép sát phía sau cô ta, do đối phương giãy giụa phản ứng dữ dội, anh cảm nhận được bụng dưới của mình chạm vào thứ gì đó mềm mềm!
Rose cũng ngượng chín mặt, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Tôi giết anh! Đồ háo sắc!”
“Cô không phải là đối thủ của tôi đâu”.
Tiêu Chính Văn trơ tráo cười cợt: “Đừng động đậy, cẩn thận xước mặt bây giờ!”
Rose tức tối, đột ngột đạp mạnh xuống boong tàu, toàn thân nhảy lên, thực hiện một cú lộn người!
Tiêu Chính Văn lập tức buông cô nàng nóng nảy này ra, xoa cổ, vẫn may, suýt nữa thì bị cắt cổ rồi!
“Tôi bảo này, cô có cần thiết phải liều mạng vậy không?”, Tiêu Chính Văn nhún vai hỏi.
Rose ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt toát ra sát khí lạnh tanh, như một thanh kiếm sắc lạnh sẵn sàng chém tới!
“Vẫn đánh à?”
Ngay lập tức, Rose đã lao đến, hai lưỡi dao nhắm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn!
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã cảm thấy bị khiêu khích, hai mắt đanh lại, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt, anh nghiêng người, đồng thời nâng đầu gối!
Lúc Rose nhận thấy khí thế tỏa ra đột ngột của đối phương, tất cả đã quá muộn!
Cô ta bị Tiêu Chính Văn đá bay, đập thẳng lên khoang thuyền, rồi rơi xuống boong, mãi một lúc sau mà vẫn chưa bò dậy được!
Tiêu Chính Văn khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn cô nàng Rose nóng nảy đang nằm giãy giụa dưới đất, cú nâng gối của anh hoàn toàn không chút nương tay.
Sau đó, anh bước từng bước một đến trước mặt Rose, nhặt con dao rơi dưới đất lên, xoay vòng trong lòng bàn tay, nhíu mày lạnh lùng, con dao ngắn bỗng biến thành luồng điện sáng chĩa vào Rose!
Keng!
Tia lửa lóe lên giữa không trung, hai con dao va vào nhau, cùng rơi xuống nước, những giọt nước bắn lên như những bông hoa nở rộ!
Rose đã tính toán sai, vốn dĩ cô ta đã giấu một con dao ngắn trong người, đợi Tiêu Chính Văn đến gần sẽ một dao giết gọn!
Nhưng đối phương dường như có thể cảnh giác và cảm nhận được động tác tiếp theo của cô ta, bao gồm cả những đòn đánh vừa nãy, đối phương đã tính toán rất chuẩn xác!
Để đề phòng bất trắc, Tiêu Chính Văn đã đưa tay lên phóng cây kim châm ra, nhắm trúng vào ngực Rose, ngay tức khắc, cô ta cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
“Thật đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp này mà không trở thành diễn viên, lại đi giết người, đúng là lãng phí của trời!”
Tiêu Chính Văn ngồi xổm trước mặt Rose, lắc đầu ngao ngán, giọng điệu bất lực.
Rose nằm sấp dưới đất, vất vả nâng cơ thể mình lên, căm hận liếc xéo Tiêu Chính Văn, chửi rủa: “Đồ khốn nạn! Biến thái! Tôi giết anh!”
Cô ta không phải không nghe thấy lời Tiêu Chính Văn vừa nói, nhưng chỉ có những cô gái lương thiện ở nước Anh Hoa mới đi làm diễn viên!
Cô ta còn lâu mới đi làm diễn viên!
Nhục nhã!
Đây là một sự sỉ nhục!
Rose thề phải tự tay giết chết người đàn ông này!
“Cô muốn giết tôi sao?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy: “Dựa vào cô bây giờ ư? Hay là người đứng sau cô? Kiểu uy hiếp của cô đúng là rất kém cỏi!”
“Tôi hỏi cô lần nữa, ai sai cô đến đây, tất nhiên cô có thể lựa chọn không nói, nhưng dưới tay tôi còn mấy người anh em, gần đây luôn thiếu mùi vị phụ nữ, tôi không ngại tặng cô cho họ đâu, cho cô thử mùi vị làm diễn viên. À, đúng rồi, nói không chừng có thể đóng thành phim “Mật mã thần bí”, nếu vậy, cô có thể vượt qua cả đại sư Thương đấy”.