“Mong thành chủ Tần tha tội, một con kiến mà cũng dám chỉ trích thành chủ Tần, cũng chính là bất kính với phủ Động Thiên Hoa chúng tôi. Tôi chỉ trừng trị theo tội thật, mong thành chủ Tần đừng để trong lòng!”
Bành Đức chắp tay nói với Tần Lương Ngọc.
Nghe vậy, Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn anh em Điền Văn, chế nhạo: “Chẳng phải cậu chủ Điền Văn vừa nói ngay cả cậu ta cũng không có mặt mũi này, cậu Tiêu càng không có mặt mũi lớn như vậy sao?”
“Tôi xin hỏi cậu chủ Điền Văn có mặt mũi gì?”
Nói xong, Tần Lương Ngọc bước lên đóa hoa sen trắng, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc này, vô số đóa sen trắng nở rộ, hương thơm ngào ngạt, mọi người đều nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt.
Những người từng chế nhạo Tần Lương Ngọc đều im như thóc.
Người đàn ông trẻ bị đánh thành nhiều mảnh vừa rồi có thân phận cao hơn bọn họ.
Những gì xảy ra ở phủ Động Thiên Hoa nhanh chóng lan rộng khắp thành Thiên Khu.
Trong cung điện ngập tràn hoa, Ngụy Vinh Kỳ chắp tay sau lưng, nhìn về hướng phủ Động Thiên Hoa với vẻ khinh thường, nói: “Điền Văn và Điền Khải bị mấy tên tiểu bối làm cho mất mặt, thật nực cười!”
“Hừ, phía Tần Lương Ngọc có truyền đến tin tức gì không?”
Vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc nhanh chóng bước tới, chắp tay nói: “Thưa cậu chủ, Tần Lương Ngọc đã đồng ý với chúng ta rằng sẽ chia sẻ hành tung của đám người Điền Văn cho chúng ta bất cứ lúc nào!”
Ngụy Vinh Kỳ khẽ gật đầu nói: “Ừ! Ngô Thiên Hoa đâu?”
“Đã lên đường rồi, chắc khoảng nửa ngày nữa sẽ đến thành Thiên Khu!” ông lão nói xong, lạnh lùng nhìn về phía phủ Động Thiên Hoa.
Lúc này, sắc mặt Điền Văn, Khổng Tề Thiên và Caseus đều tái xanh.
Đặc biệt là Điền Văn, gương mặt đã biến thành màu màu gan lợn.
Vừa bước vào thành Thiên Khu, Tần Lương Ngọc đã sỉ nhục bọn họ trước mặt mọi người.
Theo hắn thấy, đừng nói đến việc Tiêu Chính Văn đã chết, cho dù Tiêu Chính Văn chưa chết thì cũng là cái thá gì ở thành Thiên Khu chứ?
Hơn nữa phủ Động Thiên Hoa thuộc về một thế lực cực kỳ bí ẩn, đến hắn cũng phải kính nể vài phần.
Nhưng thực tế không phải vậy, Tiêu Chính Văn không chỉ có mặt mũi này mà đám người Tần Lương Ngọc cũng được tiếp đãi long trọng, điều này vô cùng bất thường.
“Không biết mặt mũi của Long Vương đã làm cậu chủ Điền Văn hài lòng chưa? Xin hỏi ông Bàng, trong phủ Động Thiên Hoa có nhà củi không?” Long Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Cô cứ đùa, phủ Động Thiên Hoa đương nhiên có nhà củi!” Bàng Đức cung kính nói.
“Ồ, vậy thì tốt. Nếu cậu chủ Điền Văn không có chỗ ở thì chỉ cần cậu xin lỗi chúng tôi, nhà củi ở phủ Động Thiên Hoa sẽ để lại cho cậu chủ điền!”
“Nhưng tôi nghĩ cậu chủ Điền Văn và các vị cậu chủ có địa vị hơn người, chắc không sống quen trong nhà củi ở phủ Động Thiên Hoa đâu nhỉ? Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày khác!”
Long Nguyệt nói rồi liếc nhìn đám người Điền Văn với vẻ khinh bỉ.
Điều này tương đương với việc không nể nang Điền Văn một cách công khai.