Nhưng lúc này, họ lại bị Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào chặn lại.
“Cậu... cậu Tiêu? Sao cậu lại ở đây?”, Thiên Trần Tử vội vàng cúi đầu với Tiêu Chính Văn, rõ ràng đã biết còn hỏi.
Võ Anh Hào cười khẩy đi tới trước mặt Thiên Trần Tử, đưa tay ra nói: “Giao ra!”
“Giao cái gì cơ?”, Tố Ngọc theo bản năng hỏi lại.
“Giao ra!” Võ Anh Hào lặp lại lần nữa.
“Trên... trên người bọn ta không có gì cả!”, Vạn Phong cũng giải thích một câu.
“Không có ư? La Khai vừa đưa cho các người cái gì? Tốt nhất đừng để chúng ta ra tay, nếu không, sẽ không chỉ là giao đồ ra đâu!” Võ Anh Hào lạnh giọng nói.
Giọng điệu của Võ Anh Hào cực kỳ lạnh lùng, không hề nể mặt!
Giờ phút này, Võ Anh Hào sẽ không khách khí với bọn họ, cho dù La Khai có ở đây, Võ Anh Hào cũng tuyệt đối không nể mặt ông ta!
Đúng lúc này, một trận gió đêm thổi tới, đám người Vạn Phong không khỏi rùng mình!
Chỉ với một ý nghĩ sẽ quyết định lên thiên đường hoặc xuống địa ngục!
“Giao ra không?” Võ Anh Hào không kiên nhẫn hỏi.
Chẳng mấy chốc, một lệnh bài màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Võ Anh Hào.
Ngay sau đó, lại một tấm lệnh bài khác rơi vào trong lòng bàn tay Võ Anh Hào.
Đám người Vạn Phong biết, bảo vệ tính mạng hoặc để lại lệnh bài và mạng sống, bọn họ không phải kẻ ngu, tuyệt đối sẽ không vì tấm lệnh bài nhỏ mà bỏ mạng!
Không có gì quan trọng hơn việc sống sót!
Dù là thời điểm nào, bảo vệ tính mạng là trên hết!
“Nếu có người hỏi, các người biết nên trả lời như nào cho đúng rồi chứ!” Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng nói.
“Ừ...”
Vạn Phong sửng sốt, vội vàng gật đầu nói: “Biết rồi!”
“Ừ, nói thử tôi nghe!” Tiêu Chính Văn híp mắt nhìn Vạn Phong.
“À... Từ lúc chúng tôi rời khỏi phủ thành chủ chưa từng gặp mặt!” Vạn Phong dè dặt nói.
Nếu có người hỏi anh về lệnh bài Huyền Vũ, anh nên trả lời như thế nào?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Vạn Phong hít một hơi thật sâu nói: “Lệnh bài Huyền Vũ của chúng tôi bị cướp, bị... Bị Ma Long dẫn người tới cướp mất!”
Tiêu Chính Văn lúc này mới hài lòng gật đầu nói: “Quả nhiên là người thông minh, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ giao cho các người, nếu làm tôi thất vọng...”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn ngửa đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, không nói tiếp.
“Hiểu! Tôi hiểu! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” giờ phút này Vạn Phong đã nghĩ tới cái chết, nhưng đối mặt với sát thần Tiêu Chính Văn thì hắn chết không được, sống cũng không xong!
Dù sao hắn cũng là nhân vật thiên tài một phương, cho dù không phải là một đại năng siêu cấp cũng sẽ không đến nỗi phải chạy việc vặt, bán mạng cho người khác!
Nhưng với Tiêu Chính Văn, cho dù hắn có không tình nguyện cỡ nào, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Nếu có người từ Chư Thiên Thần Giới đi ngang qua đây, các người phải dẫn theo bọn họ đuổi giết chúng tôi! Hiểu chưa?”