Chương 207: Lá gan cũng không nhỏ
Lúc này Nhậm Lương, đại đội trưởng đội sáu phân khu Tây Thành của Sở chỉ huy quân đoàn Tu Hà, dẫn theo ba trăm binh lính cung kính nhìn Tiêu Chính Văn!
“Chào anh Tiêu!”
Khí thế hùng hổ, âm thanh lớn đến mức người điếc cũng có thể nghe rõ!
Cảnh tượng này khiến người ở cả con phố đều chấn động!
Lúc này mọi người đều run rẩy nhìn Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na!
“Trời ạ! Tôi nhìn thấy cái gì vậy? Trung úy Nhậm Lương thế mà lại chào cái tên đó à?”
“Trời ạ! Nhậm Lương là người quản lý trực tiếp khu vực của chúng ta đấy, anh ta lại cung kính với cậu thanh niên đó như vậy…”
“Lần này Lâm Lão Hổ xong đời rồi! Không ngờ đụng phải người có lai lịch lớn như vậy”.
Mọi người bàn tán xôn xao như vậy khiến Lâm Lão Hổ cũng vô cùng kinh hãi!
Lão biết Nhậm Lương!
Người quản lý trực tiếp phân khu Tây Thành!
Dưới quyền anh ta có hàng trăm binh lính, còn là một trung úy!
Thân phận và năng lực như vậy không phải là người mà Lâm Lão Hổ lão có thể chống đối.
Lúc này Tiêu Chính Văn thờ ơ nhìn Nhậm Lương nói: “Đến cũng nhanh đấy, tôi chỉ vừa mới gửi tin nhắn cho thiếu tá Hàn Lợi Dân của các anh là các anh đã đến rồi”.
Nhậm Lương cười nói: “Chủ soái, anh chê cười rồi. Vừa lúc tôi dẫn binh lính dưới trướng chuẩn bị đến núi gần đây tập luyện thì nhận được điện thoại cửa thiếu tá Hàn nên lập tức chạy đến đây! Chủ soái, anh không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tôi không sao”.
Nhậm Lương gật đầu sau đó xoay người lại, lạnh lùng nhìn đám người Lâm Lão Hổ đứng cách đó không xa!
Lâm Lão Hổ nhìn thấy Nhậm Lương và Tiêu Chính Văn cười nói gì đó, càng nhìn lão càng hoảng sợ.
Xong rồi, xong rồi!
Lần này xem như gặp chuyện lớn rồi.
“Lâm Lão Hổ! Ông thật to gan! Dám vây đánh cả anh Tiêu à? Còn muốn đánh gãy tay của anh Tiêu phải không?”
Nhậm Lương tức giận rống lên, sắc mặt cực kỳ u ám, lúc này quân phục trên người như có thêm một tầng hơi thở hung thần lạnh thấu xương khiến Lâm Lão Hổ run lẩy bẩy.
Lâm Lão Hổ vội vã cúi đầu nói: “Trưởng quan Nhậm, cậu hiểu lầm rồi. Tôi… tôi cũng không biết cậu Tiêu này quen với cậu… Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi sẽ dẫn người đi…”
Dứt lời, Lâm Lão Hổ ra hiệu cho người của mình rồi xoay người định chuồn lẹ!
Nhưng!
Cạch cạch!
Lúc này ba trăm binh lính đằng sau nâng súng lên, đạn đã lên nòng, nhắm vào đám người Lâm Lão Hổ.
Trong thoáng chốc đám người Lâm Lão Hổ khiếp sợ, trán ướt đẫm mồ hôi!
“Tôi có nói cho các ông đi sao?”, Nhậm Lương lạnh lùng hỏi, ánh mắt xoẹt qua tia hung ác.
Bộp!
Lâm Lão Hổ sợ tới mức quỳ rạp xuống, hơn hai mươi anh em đứng đằng sau lão cũng quỳ xuống theo.
“Trưởng quan Nhậm tha mạng, tôi không phạm pháp, đều là hiểu lầm… Xin trưởng quan Nhậm giơ cao đánh khẽ…”, Lâm Lão Hổ cúi đầu xin tha nói.
“Trưởng quan Nhậm tha mạng…”
“Bỏ qua cho chúng tôi đi, nhà chúng tôi trên có già dưới có trẻ, tuyệt đối sẽ không có lần sau…”
Bỗng chốc đám người này đều quỳ rạp xuống đất xin tha mạng!
Cảnh tượng này cũng khiến đám người hóng hớt xung quanh thấy nực cười.
Trước đó đám người Lâm Lão Hổ này còn ngạo nghễ, không xem ai ra gì mà giờ lại quỳ xuống xin tha, đúng là nghiệp báo!
Nhậm Lương lạnh lùng trợn mắt nhìn Lâm Lão Hổ nói: “Lâm Lão Hổ, ông nghĩ xin tôi tha thứ có tác dụng sao? Ông không biết mình đã xúc phạm đến ai à?”
Lộp bộp!
Nghe vậy Lâm Lão Hổ ngẩng đầu lên, cả người run cầm cập nhìn Tiêu Chính Văn. Sau đó lão vội vã bò qua chỗ anh, liên tục cúi đầu xin tha: “Cậu Tiêu, tôi xin lỗi, xin lỗi, là tôi quản lý người không chu đáo nên mới để đám này xúc phạm đến cậu, cũng là tôi nhất thời hồ đồ xúc phạm đến cậu. Xin cậu Tiêu tha thứ, xin cậu Tiêu rộng lòng bao dung tha cho chúng tôi một con đường sống…”
Bộp bộp bộp!
Dứt lời, Lâm Lão Hổ dập mạnh đầu xuống nền gạch lồi lõm, chỉ chốc sau, trán lão đầy máu!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lâm Lão Hổ nói: “Tôi có thể bỏ qua cho ông nhưng ông phải nói ra người đứng đằng sau!”
Có thể chiếm địa bàn ở đây lâu như vậy, Lâm Lão Hổ không chỉ có thực lực mà chắc chắn đằng sau lão còn có người chống lưng.
Nếu đã gặp phải thì Tiêu Chính Văn quyết định nhổ sạch tận gốc.
“Chuyện này…”
Nghe anh nói vậy, Lâm Lão Hổ run rẩy.
Đây là chuyện lớn!
Xử lý không tốt là có thể chết người!
“Lâm Lão Hổ, sắp chết đến nơi rồi mà ông còn muốn bao che cho ai hả? Mau nói đi!”, Nhậm Lương cũng tức giận quát.
Thứ anh ta căm hờn nhất là thế lực tà ác và mấy cái ô to tướng đứng đằng sau những thế lực này nữa.
Lâm Lão Hổ do dự hồi lâu mới nói: “Trưởng quan Nhậm, cậu Tiêu, nếu tôi bán đứng người đó thì các cậu nhất định phải bắt được người đó. Nếu không cả nhà tôi và các anh em của tôi đều tiêu đời!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ông còn tư cách ra giá với tôi à?”
Nghe vậy, Lâm Lão Hổ cũng biết hôm nay mình khó mà thoát.
Sau đó lão dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số: “Alo, anh Quân, là tôi Lâm Lão Hổ đây. Bên tôi xảy ra chút chuyện, tôi gặp phải một tên rất hung hãn nên cần anh dẫn vài người đến…”
Cúp điện thoại xong cả người Lâm Lão Hổ tựa như bong bóng xì hơi, quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt thất thần!
Tiêu Chính Văn cũng nhìn Nhậm Lương nói: “Trước tiên cứ bảo người của anh trốn đi, chúng tôi cùng xem thử người đến là ai”.
Nhậm Lương gật đầu ra lệnh: “Tất cả, nấp vào chỗ kín!”
Bụp bụp bụp!
Thoáng chốc, ba trăm binh lính đều trốn trong quán ăn sáng gần đó hoặc cũng có người nấp phía sau các thiết bị xung quanh!
Khoảng hơn mười phút, vài chiếc xe jeep của quân đội bỗng lao đến!
Bụp!
Cửa xe bị một cú đá mạnh mở tung ra, vài binh lính mặc quân phục, cầm theo súng bước xuống xe!
Rõ ràng là binh lính không mấy tốt đẹp.
Từ đằng xa chúng đã thấy Lâm Lão Hổ đứng cạnh Tiêu Chính Văn và một đám đàn em phía sau Lâm Lão Hổ!
Trên vai người đàn ông dẫn đầu là quân hàm cấp bậc hạ úy!
Lúc này hắn đang chỉnh lại mũ của mình, thái độ rất ngạo mạn, sắc mặt lạnh băng dẫn theo bảy tám đàn em phía sau đi đến hàm hồ nói: “Mẹ kiếp! Lâm Lão Hổ, sao ông lại vô dụng như vậy, người kia đâu?”
Lâm Lão Hổ dạ dạ vâng vâng đứng đằng sau Tiêu Chính Văn, ánh mắt ra hiệu: “Anh Quân…”
Bao Quân đó nhìn Tiêu Chính Văn bên cạnh Lâm Lão Hổ, sau đó giơ tay tát Lâm Lão Hổ rồi quát: “Vô dụng! Chỉ là một thằng ôm theo một đứa bé thôi mà ông cũng không đối phó được à? Còn bảo tôi đưa người đến giải quyết cho ông?”
Lúc này Lâm Lão Hổ giận mà không dám nói, chỉ đành ôm mặt buồn bực im lặng.
Bao Quân chống nạnh, đôi mắt dưới cái mũ cao ngạo, khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na, lạnh lùng cười nói: “Thằng kia tên gì?”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt đáp: “Tiêu Chính Văn”.
Nghe vậy, Bao Quân cau mày nói: “Tên mày nghe quen tai nhỉ, có cảm giác đã nghe ở đâu đó rồi”.
Bao Quân suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra mình đã từng nghe ở đâu, sau đó hắn nói: “Tao mặc kệ mày là ai, nếu đã dám gây chuyện ở địa bàn của tao thì tao chỉ có thể dẫn mày đi!”
“Người đâu! Bắt hắn đi”.
Bao Quân vừa ra lệnh, hai binh lính ở phía sau cầm súng lên bước đến định bắt Tiêu Chính Văn đi!
Nhưng!
Lúc này một giọng nói tức giận rống lên vang vọng khắp con phố!
“Láo xược! Bao Quân, anh thật to gan! Chỉ là chức hạ úy nhỏ bé mà cũng dám bắt chủ soái Bắc Lương đi à?”