Hồng Ấn thấy Điền Văn đã rời đi, thậm chí còn không chào hỏi gì, cũng lạnh lùng hừ một tiếng rồi lập tức rời khỏi Đế Khư!
"Sao vậy, cậu chủ Khải còn có điều gì dạy bảo sao?", Tần Lương Ngọc nhìn Điền Khải vẫn không rời đi, nói.
"Tôi muốn mời anh Tiêu cùng đến núi Bách Long, không biết anh Tiêu có hứng thú không?", Điền Khải trơ tráo không cười, nói.
"Xin lỗi, cậu Tiêu đang bị thương nặng, thời gian này cần bế quan chữa thương!", Tần Lương Ngọc lạnh lùng đáp.
"Ồ? Chẳng lẽ thành chủ Tần có thể quyết định thay Tiêu Chính Văn sao? Rốt cuộc điện Thần Long do Tiêu Chính Văn đứng đầu, hay thành chủ Tần là người có quyền nhất vậy?", Điền Khải không cam lòng cười nhạt nói.
"Chuyện này quan trọng lắm sao? Chắc chắn không bao lâu nữa, người người khắp cả Đông Vực đều sẽ biết, ba vị tới Đế Khư ép cung, mà cậu Tiêu e sợ ba vị nên tránh né không gặp!"
"Mục đích của ba vị đã đạt được, cần gì phải tiếp tục dây dưa chứ?", Tần Lương Ngọc lạnh đáp lại.
"Thành chủ Tần quá lời, tôi chỉ quý tài năng của anh Tiêu, không muốn để anh ta bỏ lỡ báu vật xuất thế, nếu như bà nói vậy thì tôi đi trước một bước!"
Tuy nói vậy nhưng trên mặt Điền Khải rõ ràng lại lộ ra vẻ không cam lòng!
Bây giờ, hầu hết mọi người ở cả Đông Vực đều tận mắt chứng kiến thời khắc này.
Tiêu Chính Văn đúng là bị dọa sợ chết khiếp, thậm chí không dám lộ mặt, có thể thấy Tiêu Chính Văn tỏ ra mạnh mẽ trước đó đã không còn nữa.
Điều này chỉ có thể chứng tỏ bốn cậu chủ Chiến Quốc đã trấn áp được Tiêu Chính Văn, nếu không cậu ta sao có thể chịu đựng cơn giận này?
Hôm nay ba người họ trông có vẻ đến để hỏi về việc Triệu Xá bị giết hại, nhưng thật ra là đến để ép cung, dù là tông môn nhỏ nào cũng sẽ không nuốt trôi cơn giận này.
Mà bây giờ Tiêu Chính Văn lại có thể nhẫn nhịn.
“Haizz, tiếc quá, thế tục hiếm khi có một thiên tài như vậy nhưng cũng chỉ có thể đi đến bước này”, lúc này không ít người đều thở dài.
“Hừ, chẳng phải Tiêu Chính Văn bất khả chiến bại sao? Lúc ở thành Đại Phong, cậu ta ngông cuồng đến cỡ nào? Thậm chí xem thường ngành y, bây giờ thì sao?”
“Khá lắm, uy phong lúc anh ta giết ông lão Trục Nhật ở đâu rồi? Bây giờ sao lại giống như rùa rụt cổ vậy?”
“Xem ra Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thế, lấn ép ức hiếp người yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không dám ra mặt”.
Lúc này không chỉ nhà họ Phương mà ngay cả nhà họ Ngụy, nhà họ Khổng và bên Tề Thiên Thư Viện cũng có người ra mặt lớn tiếng chế giễu.
Nhưng cho dù thế giới bên ngoài có cười nhạo thế nào thì trong Đế Khư vẫn bình yên như thường, Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm đến những gì xảy ra ở bên ngoài.