Thế nên Trương Nguyệt Đông mới nghĩ đến kỹ năng bí truyền của Tam Tuyệt Trận, có lẽ đây là thứ duy nhất khiến Tiêu Chính Văn do dự.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Trương Nguyệt Đông: “Ở đâu?”
Trương Nguyệt Đông thậm chí không kịp nghĩ nhiều đã vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Ở trong mép quần lót của tôi, được may ở trên quần lót, anh… anh có thể lấy bất cứ lúc nào”.
Nếu hai vai Trương Nguyệt Đông không bị nghiền nát thì hắn đã tự mình lấy ra rồi.
Tiêu Chính Văn vươn tay ra kéo quần bên ngoài của Trương Nguyệt Đông ra, sau đó xé luôn cả quần lót của hắn.
Có một miếng lụa trắng được may bên trong, trên đó viết chằng chịt nội dung quan trọng của Tam Tuyệt Trận bằng chữ viết cổ.
Đọc lướt qua hai lần, Tiêu Chính Văn đã ghi nhớ hết những chữ viết cổ phức tạp này vào đầu.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ anh có thể thả tôi đi được chứ?”
Trương Nguyệt Đông ngẩng đầu lên căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhưng vẻ mặt Tiêu Chính Văn lại chẳng hề hòa nhã.
“E là tao không thể thả mày được, nhưng có thể giữ cho mày toàn thây”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Vừa nghe anh nói thế, Trương Nguyệt Đông nổi cáu.
Chẳng phải đã nói là giao đồ ra thì Tiêu Chính Văn sẽ tha cho mình sao?
Nhưng sao chuyện lại thế này, Tiêu Chính Văn hối hận rồi ư?
“Tiêu Chính Văn, mày đường đường là vua Bắc Lương, sao có thể nói không giữ lời thế chứ?”
Trương Nguyệt Đông hét đến khản cả cổ cứ như thể bố mẹ hắn vừa qua đời.
“Ồ? Nhưng tại sao tao lại không nhớ mình từng đồng ý với mày cái gì nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nhìn Trương Nguyệt Đông như đang nhìn tên ngốc.
Mẹ kiếp!
Trương Nguyệt Đông suýt thì nghiến nát răng, vừa rồi hắn vội quá nên không đợi Tiêu Chính Văn đảm bảo đã…
Nhưng lúc này hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.
“Tiêu…”
Không để Trương Nguyệt Đông lên tiếng, con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng đâm về phía hắn.
“Phụt!”