“Chú Diệp, thật ra cháu đã thầm mến mộ Thiên Thiên từ lâu, hơn nữa chúng cháu còn là thanh mai trúc mã, vì vậy cháu mong chú Diệp hãy nể tình giữa hai gia đình chúng ta, tác thành cho hai đứa chúng cháu!”
Lý Phi Long nói lại lần nữa.
Diệp Thiên Thuận sầm mặt nhìn Lý Phi Long nói: “ Cháu trai, có gì thì nói thẳng đi, tại sao phải mập mờ như vậy?”
“Được thôi, chú Diệp thật nhanh nhạy!”
“Nếu chú Diệp đã thẳng thắn như vậy thì cháu cũng không lòng vòng nữa. Tình hình hiện tại không cần nói nhiều, chắc chú Diệp cũng rõ thế nào gọi là một ngọn núi không thể có hai con hổ. Nhà họ Diệp trước mắt chỉ có hai con đường!”
Lý Phi Long giơ hai ngón tay lên nói với vẻ chế nhạo.
“Ồ? Chi bằng nói ra thử xem!”
Diệp Thiên Thuận nhìn Lý Phi Long đầy sát khí.
“Hoặc là quy phục nhà họ Lý, giúp đỡ nhà họ Lý chúng cháu, hoặc là cút khỏi phương Bắc!” Lý Phi Long lạnh lùng nói.
“Lý Phi Long, có phải nhà họ Lý đã quên trước đây nếu không có nhà họ Diệp thì nhà họ Lý các người đã bị nhà họ Tề xóa sổ từ lâu rồi, sao có thể đi được đến ngày hôm nay!”
“Bây giờ nhà họ Lý định lấy oán báo ơn sao?”
Diệp Thiên Thuận lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy, Lý Phi Long cười lớn nói: “Các người giúp đỡ nhà họ Lý chẳng phải là để ổn định thế lực của nhà họ Diệp sao?”
“Bây giờ nhà họ Lý đã lấy lại thế lực, chú nghĩ cả phương Bắc này còn chỗ cho nhà họ Diệp à?”
Lý Phi Long cũng chế nhạo.
“Cháu trai, nhà họ Lý các người bám chân Tả Bạch Đào mới có thể trèo cao lên chút, nhưng nhà họ Diệp chúng tôi cũng không dễ bắt nạt”, Diệp Thiên Thuận nói.
Nghe vậy, Lý Phi Long cười khẩy: “Chú Diệp, chú đừng nóng vội, kẻo làm hỏng hòa khí giữa mọi người! Dù sao bốn gia tộc lớn chúng ta cũng như anh em thân thiết trong một nhà!”
“Có một người, nếu chú Diệp gặp rồi thì chắc chắn sẽ thay đổi ý định!”
Nói xong Lý Phi Long ra hiệu cho thuộc hạ phía sau.
Không lâu sau, một người bước vào sảnh lớn.
Nhìn thấy người này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, đặc biệt là bố con Diệp Thiên Thuận, biểu cảm vô cùng khó coi.
Người bước vào chính là ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Hồng Đồ!
Nhưng sắc mặt của Diệp Hồng Đồ lúc này tái mét, ánh mắt đảo loạn, toàn thân bị trói chặt.
Phía sau, một thanh niên chậm rãi bước vào.
“Tư Mã Tư!”