Lăng Phùng sợ đến mức toát mồ hôi hột.
“Xem ra các người còn phải chiến đấu cực khổ nữa đấy, tôi rất nể phục các người!” Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, cười nói.
“Anh!”
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, Dạ Ma Thiên vô cùng tức giận.
“Hy vọng các người không làm tôi thất vọng, tôi sẽ đợi các người ở Huyết Dục Cốc.
Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng từ xa.
Nhìn thấy miếng thịt béo bở đến miệng còn bay đi, Trần Phong tức giận đến mức hận không thể đập Tiêu Chính Văn thành từng mảnh.
“Hừ! Lúc nãy thật đáng sợ. Nhưng đáng tiếc đây là âm phủ, tôi vẫn là chính thần âm phủ, sống cùng nhật nguyệt, không chết không diệt!”
Phán quan mặt đen chế nhạo.
Chuyện vừa rồi nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả phán quan mặt đen cũng không ngờ mình lại bị Hồng Ấn giết trong chốc lát.
Hồng Ấn lúc đó cũng thấy choáng váng, đòn vừa rồi đã tiêu hao cạn thể lực của ông ta, không còn sức để thi triển một đòn đáng sợ như vậy nữa.
Lúc Hồng Ấn còn đang sững sờ, một trận đại chiến khác đã nổ ra.
Nếu không phải Hồng Ấn từng trải qua vô số trận chiến, tâm lý cực kỳ vững vàng thì e rằng lúc này đã sợ đến mức gục ngã rồi.
Phán quan mặt đen không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà quan trọng nhất là bất tử, vậy thì đánh thế nào đây?
Vài giờ sau, Tiêu Chính Văn đã đến Huyết Dục Cốc.
Ở phía sau anh, ba luồng khí tức đáng sợ đang đuổi theo.
Cuối cùng, chỉ có một mình Hồng Ấn chống đỡ sự hợp lực tấn công của đám người phán quan mặt đen, còn ba người còn lại truy sát Tiêu Chính Văn.
Để giảm bớt sự giam cầm của âm phủ với thể xác, ba người họ đã từ bỏ thể xác của mình, dùng thần hồn truy sát Tiêu Chính Văn.
Lúc này, cả âm phủ đều chấn động.
Bởi vì cho dù bọn họ đang ở dạng thần hồn, nhưng vẫn có sức mạnh vô song.
“Tôi nghe nói riêng phía thành Uông Tử đã tổn thất hàng triệu âm binh rồi!”
“Cho dù âm binh có thể chết đi sống lại thì chỉ riêng sức chiến đấu này cũng đủ kinh người”.
Trong thời gian ngắn, ba người họ đã đuổi đến bên bờ sông máu, Tiêu Chính Văn đang ngồi xếp bằng bên bờ sông, bình tĩnh nhìn ba người họ nói: “Nếu đã tới rồi thì các người đừng đi nữa!”