“Do đó tôi muốn đến hỏi thăm cậu Tiêu, hy vọng có thể giúp đỡ cậu Tiêu một tay, cũng coi như tôi làm được một việc tốt cho võ tông trong chuyến đi lần này!”
Thái độ của Lâm Thiên Đức vô cùng khiêm nhường, biểu cảm vô cùng thành khẩn, những lời này khiến cho hai đệ tử võ tông kia cảm động hết mực.
“Môn chủ Lâm, vậy ông cứ đợi ở đây một lát, chúng tôi vào bẩm báo với anh Tiêu một tiếng!”
Nói xong, một đệ tử trong số đó lập tức bước vào trong sân.
Anh ta đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, rồi thuật lại một lần những lời vừa nãy của Lâm Thiên Đức.
Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy, nói: “Loại tài năng thấp kém đó mà cũng dám khoe mẽ trước mặt cậu Tiêu ư? Để tôi…”
“Từ đã!”
Chưa đợi Độ Thiên Chân Nhân nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời: “Nếu Lâm Thiên Đức hống hách tỏ vẻ thì đuổi ông ta đi cũng không có gì thất lễ, thế nhưng ông ta lại khiêm nhường ngoan ngoãn như vậy, nếu chúng ta đuổi đi thì nhất định sẽ bị người đời bàn tán!”
“Cậu Tiêu, nhưng tên này tuyệt đối không có ý tốt!”
Độ Thiên Chân Nhân lại nhắc nhở lần nữa.
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Giặc đến tướng ngăn, nước đến đất chặn! Cho ông ta vào đi!”
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông nghe vậy liền quay người đi tới cửa chính, dẫn Lâm Thiên Đức và hai tên đệ tử cùng vào trong đại sảnh.
Vừa bước vào cửa, Lâm Thiên Đức chẳng nói năng gì, trước tiên là giáng cho hai tên đệ tử của mình một cái tát, sau đó chỉ xuống chân của Tiêu Chính Văn rồi nói: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Tiêu!”
Tiêu Chính Văn khẽ xua tay nói: “Bỏ đi, tôi không phải loại người nhỏ nhen hay để bụng, cho bọn họ ra ngoài đi!”
“Còn không mau cảm ơn ân đức của cậu Tiêu!”
Lâm Thiên Đức trừng mắt nhìn hai đệ tử, bực dọc nói.
“Cảm ơn cậu Tiêu đại nhân đại lượng!”
Hai tên đệ tử chắp tay dập đầu, sau đó lùi ra sau với vẻ vô cùng biết ơn.
Sau khi hai tên đó rời đi, Lâm Thiên Đức mới khom lưng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đều trách tôi ngày thường quản thúc không nghiêm, vậy nên đám đệ tử mới mạo phạm tới cậu Tiêu như thế!”
“Không sao, chuyến đi này của môn chủ Lâm là vì chuyện gì vậy?”