Chương 658: Vừa trắng vừa dài
Lúc này, ở Tổng cục thanh tra Tu Hà!
Sau khi Tiêu Chính Văn cử người đưa Khương Vy Nhan về, anh theo Tống Hậu Lượng đến thẳng văn phòng tổng tư lệnh của Tổng cục thanh tra Tu Hà.
Lúc này, anh ngồi ở vị trí tổng tư lệnh, còn Tống Hậu Lượng đứng bên cạnh, cung kính hỏi: “Chủ soái, vừa có tin tức của nhà họ Đàm”.
Tiêu Chính Văn cau mày, cười hỏi: “Nhà họ Đàm nói thế nào?”
“Ông hai của nhà họ Đàm, cũng là người dẫn đầu của tổng cảnh vệ Thượng Hỗ, Đàm Bát Diệu, trong vòng một ngày sẽ tới Tu Hà, tuy nhiên, đối phương ra một yêu cầu…”
Tống Hậu Lượng nói, trong lòng có chút hoảng loạn.
“Yêu cầu gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Tống Hậu Lượng lắp bắp: “Đàm Bát Diệu nói, muốn chúng tôi dâng đầu của anh…”
Nói xong câu này, Tống Hậu Lượng cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ trong văn phòng đột nhiên giảm xuống mức đóng băng!
Tiêu Chính Văn đang ngồi ở vị trí tổng tư lệnh trước mặt anh ta đang cau mày, toàn thân nổi lên luồng sát khí mãnh liệt.
Anh cười nói: “Nhà họ Đàm được lắm, ngông cuồng như vậy, xem ra, Thượng Hỗ này cũng không quang minh chính đại như chúng ta nghĩ, nếu bọn chúng đã dám tới thì chúng ta cũng chuẩn bị một chút!”
Tống Hậu Lượng nghe thấy vậy, vội vàng hỏi: “Chủ soái, anh định làm như thế nào?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Tống Hậu Lượng, cười nói: “Rất đơn giản, nếu nhà họ Đàm chỉ biết tiến không biết lùi, vậy thì tiêu diệt bọn họ thôi!”
“Sột soạt!”
Nghe thấy câu này, Tống Hậu Lượng không khỏi hít sâu một hơi!
Không hổ danh là chủ soái Bắc Lương, nói chuyện rất có phong thái!
Lời nói đi đôi với hành động, nhà họ Đàm đã nắm giữ giới thanh tra Thượng Hỗ mấy chục năm cuối cùng sắp bị tiêu diệt rồi.
Điều đó đồng nghĩa với việc thay đổi huyết mạch của Thượng Hỗ, chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Hơn nữa, nhà họ Đàm này cũng không phải một gia tộc nhỏ ở Thượng Hỗ, gốc gác đã ăn rất sâu.
“Chủ soái, thuộc hạ phải nói thêm vài câu, nhà họ Đàm này không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Gia chủ nhà họ Đàm, Đàm Lệnh Hồ, cai quản Cục thanh tra mấy chục năm, thế lực của ông ta đã lan rộng và ăn sâu khắp nơi, khó mà làm lay động được, hơn nữa Đàm Lệnh Hồ này còn có quan hệ với một nhân vật lớn ở trong chiến khu, sau lưng nhận được rất nhiều sự hỗ trợ từ nhân vật này vì vậy mới có thể hô mưa gọi gió ở Thượng Hỗ suốt bao nhiêu năm nay”.
Tống Hậu Lượng nói, vẻ mặt có chút lo lắng.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, hỏi: “Đàm Lệnh Hồ có quan hệ với nhân vật lớn của chiến khu?”
Tống Hậu Lượng gật đầu, nói: “Vâng, chuyện này cũng không phải bí mật. Tuy nhiên, nhân vật lớn đó là ai thì tôi không thể nào biết được. Nhưng có thể chắc chắn là chức vụ của người đó trong chiến khu không hề thấp, là một vị tướng quân dẫn dắt hàng vạn binh lính”.
Tiêu Chính Văn cau mày, nếu có liên quan đến chiến khu thì có chút rắc rối.
Tuy nhiên, anh không hề sợ hãi.
Chỉ là gần đây tình hình trong chiến khu đã thay đổi rất nhiều, Tiêu Chính Văn không có ý định đắc tội với người trong chiến khu lúc này.
Tuy nhiên, nếu nhà họ Đàm thật sự có quan hệ với một nhân vật lớn nào đó trong chiến khu, vậy Tiêu Chính Văn nhất định sẽ không bỏ qua!
“Không sao! Nếu nhà họ Đàm biết sai, bản soái cũng sẽ không đuổi cùng giết tận! Nhưng nếu nhà họ Đàm không biết hối cải vậy thì đừng trách bản soái vô tình! Cho dù người đứng sau lưng bọn họ là ai, bản soái cũng phải nhổ sạch tận gốc!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Anh trở về biệt thự, Khương Vy Nhan đang tắm, còn em họ Diêu Linh của cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh với đôi chân trắng nõn và hoàn mỹ, cô ta đặt chân lên bàn, ngồi xem ti vi.
Tiêu Chính Văn cũng là đàn ông, vừa vào nhà đã nhìn thấy cảnh này, bất giác ho khan một tiếng rồi bước tới.
Diêu Linh nhìn thấy Tiêu Chính Văn quay về, lập tức nhảy ra khỏi sofa, mở rộng hai tay, hét lớn: “Anh rể, anh về rồi”.
Nói xong, Diêu Linh lao vào lòng Tiêu Chính Văn, đôi bồng đào mềm mại cũng đập vào ngực anh.
Cơ thể Tiêu Chính Văn cứng đờ, hai tay không biết nên ôm hay không ôm.
Trên người Diêu Linh vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, nhất là khi cô ta chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng manh, Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự mềm mại của cơ thể Diêu Linh.
“Khụ khụ”.
Tiêu Chính Văn ho khan hai tiếng, đẩy Diêu Linh ra, nói: “Chị em đâu?”
Diêu Linh chu miệng nhún vai nói: “Chị ấy đang tắm”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, ngại ngùng không biết phải nói gì tiếp.
Diêu Linh chớp đôi mắt to tròn, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Tiêu Chính Văn, trong lòng không ngừng cười đùa: “Anh rể, sao tự nhiên anh lại đỏ mặt thế?”
“Hả? Có sao?”
Tiêu Chính Văn ngây người ra.
Diêu Linh cười tủm tỉm, thấy Tiêu Chính Văn chuẩn bị rời đi, cô ta gác chiếc chân ngọc ngà của mình lên thành ghế, chắn lối anh đi, cười hỏi: “Anh rể, anh đi đâu mà vội vậy?”
Cảnh tượng này khiến Tiêu Chính Văn suýt nữa thì sịt máu mũi!
Diêu Linh này chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, lại còn là loại chỉ ngắn đến giữa đùi, vừa nhấc chân lên, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Hơn nữa thân hình của Diêu Linh này rất nóng bỏng, đôi chân ngọc ngà dài thẳng tắp.
Khoảnh khắc giơ chân lên cũng đủ khiến hàng vạn đấng mày râu mê mẩn.
Cũng may Tiêu Chính Văn kiềm chế được bản thân, nói: “Anh lên xem Na Na”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn định rời đi nhưng không dám tiến lên gỡ chân của Diêu Linh ra.
Diêu Linh thấy vậy, bật cười ha ha, sau đó bỏ chân xuống nói: “Được rồi, không trêu anh nữa, Na Na đã ngủ rồi”.
Tiêu Chính Văn gãi đầu lúng túng.
Anh đường đường là chủ soái Bắc Lương thế mà lại bị một cô gái trêu ghẹo.
Sau khi đi lên lầu, nhìn thấy Na Na đang ngủ say, Tiêu Chính Văn lại bước xuống lầu.
Lúc này, Khương Vy Nhan đã tắm xong, cô mặc một chiếc váy ngủ ren màu đen và đang dùng khăn lau mái tóc ướt của mình.
Ngay lập tức, Tiêu Chính Văn hoa hết cả mắt.
Trong phòng khách này, hai người phụ nữ có thân hình đẹp tới mức ông trời cũng phải ghen tị lại đang đứng cạnh nhau, là một người đàn ông khi nhìn thấy cảnh này, sợ rằng không thể kiềm chế được.
“Chồng, anh về rồi à?”
Khương Vy Nhan vừa lau tóc vừa hỏi.
Tiêu Chính Văn ừ một tiếng, đi đến chỗ Khương Vy Nhan, cầm khăn lau tóc cho cô.
Diêu Linh nhìn thấy cảnh này không khỏi nổi máu ghen, nói: “Ái chà, anh rể, hai người định ân ái trước mặt em đấy à, ghê quá đi mất”.
Khương Vy Nhan cười nói: “Vậy em mau tìm một người bạn trai đi rồi dắt về đây chị duyệt cho”.
Diêu Linh nói: “Thôi bỏ đi, em không tin đàn ông, đều là đồ lợn thối!”
Nghĩ đến chuyện trên trạm tàu cao tốc, Diêu Linh lại tức giận!
Khương Vy Nhan mỉm cười, không nói gì.
Sau khi lau tóc xong, Tiêu Chính Văn cũng đi vào tắm rửa.
Lúc này, Diêu Linh nhìn lướt qua cánh cửa phòng tắm, sau đó hỏi Khương Vy Nhan bên cạnh: “Chị, hỏi chị một chuyện, anh rể làm nghề gì thế?”
Lông mày Khương Vy Nhan khẽ giật giật, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Diêu Linh vội vàng nói: “Chị, em có chuyện này không biết có nên nói cho chị nghe không?”
“Chuyện gì mà làm ra vẻ thần thần bí bí thế?”
Khương Vy Nhan cười nói.
Diêu Linh suy nghĩ, sau khi cân nhắc xong, nói: “Chị, em phát hiện, anh rể hình như không phải người bình thường, anh ấy lại quen với tỷ phú Lý Trường Thắng, em nhớ trước đây mọi người luôn nói, anh ấy là một con chó hoang, là thằng ăn bám mà?”
Khương Vy Nhan nghe thấy vậy liền hiểu ý của Diêu Linh, cô liền cười nói: “Diêu Linh, thật ra anh rể em là…”
Bụp!
Chưa kịp nói xong!
Đột nhiên, tấm kính ở cửa lớn phòng khách vỡ tan tành, một viên đạn xuyên qua bóng tối, nhắm vào người Khương Vy Nhan với tốc độ vô cùng nhanh!